Thứ Tư, 28 tháng 4, 2010

Vị ngọt của Rơm...





Rơm. Mùi bùn quen thuộc trong từng gốc rạ, nét thân quen của mỗi miền nông thôn không ồn ào, vội vã mà lại lắng trầm. Ngày mùa ở quê lại được đánh thức bởi sự rộn ràng, rạo rực trên từng thửa ruộng với màu lúa vàng chín, mùi thơm của hương lúa như mùi thơm của bầu sữa quê nhà. Nắng trong những ngày mùa như gay gắt, oi bức hơn. Từ sáng sớm trong từng ngách nhỏ của bao con đường làng, mái nhà là làn khói bếp của bao dáng mẹ, dáng chị dậy sớm tất tả lo, vội vội vàng vàng bao công việc không tên của mùa gặt.


 


Thích cái nhìn trãi dài của cánh đồng lúa, cánh cò trắng chao nghiêng trên từng thửa ruộng, chiều tà trên quê là từng cánh chim vội vã về tổ. Bức tranh quê không có nét vẽ chăm chút cầu kỳ nhưng vẫn đẹp trong từng nét nhỏ. Những sợi rơm vàng óng trong cái nắng đã ôm ấp bao tuổi thơ lớn lên. Vẫn cái mùi thơm ngai ngái nhưng ngọt ngào. Mùi bùn xen lẫn nhưng thấy yêu, ngày mùa trên khắp các nẻo đường đều được trải dài rơm rạ, rất mềm mại và thơm ngát. Lúc nhỏ đi học vào ngày mùa cứ nhăn nhó với nhau khi từng vòng xe đạp bị từng cọng rơm bám vào bánh xe cứ kéo xe ì ạch nặng nề khi đi phải con đường có quá nhiều rơm. Vẫn cái gầy guộc của rơm nhưng bám lấy chân người qua từng ngăn nhỏ kỉ niệm.


 


Rơm đã gói ấp ôm kỉ niệm tuổi thơ với ai xuất thân từ gốc rạ. Rơm với trẻ con đùa vui, lăn lội khi mùa về. Lúc nhỏ khi chiều về rơm được lan lại từng đống nhỏ, bọn trẻ con chúng tôi thì phá phách lắm, lan cao bao nhiêu thì lại leo lên đó mà thả người xuống kéo theo cả rơm. Những buổi chiều muộn, đêm trăng sáng lại ù nhau ra đồng đã gặt xong còn trơ lại gốc rạ mà đùa với rơm, ôm từng mớ rơm rồi tung lên trời tứ hướng. Những con đường phơi rơm lại hùa nhau nằm lăn lộn, vật nhau để được cười, được cuộn mình trong từng cọng rơm mà tha hồ hít hà mùi thơm quen thuộc của quê khi mùa về. Trẻ con nào có chó ở nhà cũng dắt theo để cùng đùa với nhau, đôi lúc cười đùa mệt quá lại lăn ra rơm nằm có khi con chó thấy chủ mình lại im ắng liền chạy đến liếm tới tắp lên mặt, kéo áo chủ để phải đứng lên mà chơi tiếp.


 


Cái màu rơm vàng dịu dàng kia lại là nơi chôn giấu bao bí mật của tuổi thơ nghịch ngợm. Từng trái ô ma xanh, buồng chuối nhà ai đó được hái trộm rồi chôn sâu vào rơm rồi lại thay phiên nhau xem cái “bí mật” con nít đã đủ độ chín chưa. Không phải thăm thẳm mù xa cúa chân trời, cánh đồng dài tít tắp nhưng rơm đã tưới tắm cho từng nụ cười hồn nhiên bao đứa trẻ quê. Ai bảo rơm không có mùi vị nào. Có vị ngọt trong từng gian kí ức nhỏ, trong nụ cười và trong nỗi nhớ.


 


Muôn đời vẫn cây lúa! Nhưng làm nên hương vị rơm tưới mát tuổi thơ. Đưa cọng rơm trên mà nhấp nháp ở đầu lưỡi là vị ngọt ngào của hương lúa còn sót lại, vị mặn nồng của từng giọt mồ hôi đã rơi... Hương rơm vẫn thơm...







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét