Thứ Tư, 5 tháng 5, 2010

Tiếng ve gọi hè.

Lúc nhỏ vẫn gọi con “ve ve” theo tiếng địa phương quen thuộc là con “de de”, đứa nào cũng gọi quen miệng đến giờ mấy nhóc ở gần nhà vẫn cứ gọi hồn nhiên như thế. Tiếng ve mùa hè ngân lên điệp khúc quen thuộc để lũ nhỏ cứ hớn hở thích thú vì sắp được nghỉ hè, với những trò chơi bất tận ở quê. Mùi tóc khét nắng, tay chân lấm lem bụi đất, nước da thì cháy khét với mùi mồ hôi trội lẫn với cái nắng làm nên cái mùi rất “quê” với những ai từng lớn lên gắn bó với chúng. Những đứa trẻ phố không bao giờ được như ở quê, những trò chơi trong mùi rơm rạ, từng gốc rạ của cánh đồng bất tận khi mùa gặt đã xong.


Trưa. Trong cái nắng chói chang, gắt gỏng, oi nồng. Lũ trẻ chúng tôi vẫn hay trốn nhà mà xúm tụm với nhau lại chơi. Cũng chẳng biết sao lại hay thích chơi với nhau giữa trưa, dù rằng chiều vẫn có thể tranh thu chơi được mà không bị nắng. Mùa những tiếng ve kêu thi nhau đi bắt chúng về. Dụng cụ đi bắt là một cái bao ninông nhỏ, một cây sào dài và một dây thép mỏng, để bắt đầu cuộc chơi trong những trưa nắng. Dây thép nhỏ quấn quanh miệng bao nilong đã chuẩn bị, để khoảng một đoạn ngắn buột vào cây sào, tạo thành một túi hễ thấy cây ve nào đang kêu đang nấp bóng trong thân cây là úp lại rớt vào bao. Lũ nhỏ chúng tôi bắt chúng không chế biến thành món ăn như ngày nay người ta vẫn đang “săn lùng” để chế thành đặc sản ở nhà hàng. Chỉ bắt những con đực kêu chí choé để vuốt ve chơi đùa mà thôi, bắt càng nhiều thì lại hí hửng với cuộc chiến của mình.


Lũ nhỏ vẫn cứ tự hỏi nhau, con ve ăn gì để sống? Rồi lại tự lý giải là chúng ăn “sương đêm”, có đứa cãi lại- ăn vậy sao nó đủ sức kêu cả ngày mà không nghỉ. Hay là chúng kêu để “dụ” con cái nào ngu ngơ. Tiếng cười trong veo trong những câu hỏi như thế! Chỉ sau này mới biết rằng “loài ve đẻ trứng vào vỏ cây, trứng nở thành ấu trùng rơi xuống vùi sâu trong đất. Vào đầu mùa hạ, ấu trùng lột xác trên vỏ cây đánh dấu giai đoạn trưởng thành của mình. Bằng âm vĩ thanh, “chàng ve” trưởng thành gọi bạn tình tìm cặp đôi để cùng hợp xướng dàn nhạc quen thuộc mà chỉ vào hè mới có”. Không biết thế có đúng không? Nhưng lũ nhỏ còn cái trò đi nhặt xác khô của con ve mà chơi, cất giữ chúng vào chai lọ.


Tiếng ve cứ rộn ràng. Sáng sớm mở mắt choàng tỉnh giấc đã nghe khắp tán cây quanh nhà là tiếng ve râm ran, inh ỏi đến ù cả tai. Trưa thì thôi khỏi chê cái dàn nhạc “tự nhiên” với âm lượng cứ réo rắt cao dần theo từng cung bậc. Bao lần ghét tiếng nhạc đến chói tai kia thì cũng đôi lần lại làm ta nhớ lúc nhỏ, nhớ thời khắc học trò với cuốn lưu bút bao dòng có tiếng ve gọi mời, phượng bùng cháy là hè sang – mùa chia tay.


Cái nắng chênh chao gắt gỏng của hè đã về từ lâu. Tiếng ve dậy lên “khúc ca mùa hạ” quen thuộc, thoáng chút bâng khuâng trong bao ánh mắt học trò. Ta đã lướt dáng để rồi tháng tư đi qua thì mới ngỡ đến tiếng ve của hè đã rộn hơn, cuốn lưu bút trao tay vội vã với bao dòng lưu lại kỉ niệm một thời. Tiếng ve cứ ngân khúc ca để lũ học trò cứ mãi luyến tiếc cái khoảnh khắc- chia tay lớp, chia tay trường, bạn bè, thầy cô nơi góc ngồi quen thuộc.


Tiếng ve của tuổi thơ trong mùi tóc khét nắng. Tiếng ve của học trò...


 


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét