Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010

Phố...Có bình yên!!!

Phố ồn ào. Dòng xe cộ cứ lao vút. Tiếng động cơ hòa lẫn với khói bụi, bao bọc bởi những khối bê tông, sắt thép.


Về quê với cánh đồng lúa trải dài vô tận, những cánh cò chao nghiêng lao lượn. Ta về với bình yên, không tiếng động cơ inh ỏi. Nơi ta đã lớn, tuổi thơ ta gắn một thời. Mọi thứ đều hiền hòa, bình yên đến thương! Rồi có dịp từ chốn thị thành về thăm quê lại bảo buồn, yên ắng quá! Về thăm quê thì được chứ ở thì không. Hình như mỗi một con người từ quê ra phố, đều bị cái ồn ào, hòa nhoáng làm thước đo của tiến bộ, văn minh. Ánh sáng cuộc sống đô thị rực rỡ bởi việc làm dễ kiếm, cuộc sống cao hơn, những ao ốc ngất trời, xe cộ chạy nườm nượp, đèn đuốc khắp nơi đều sáng rực, người đi vội vàng. Ai cũng mong sống trong những ngôi nhà bốn bề là bê tông, đường tráng nhựa với truyền hình, internet, điện thoại. Đằng sau cái vẻ đẹp bảnh bao là một cuộc sống "nghèo".


Ai cũng gấp gáp, rồi bị cuống mạnh hơn vào đôi gánh vật chất nhằm thỏa mãn ước mơ cuộc sống. Nhà ai người nấy biết, ngày miệt mài với từng vòng bánh xe, trong mớ công việc. Đêm về nhà lại nhốn nháo riêng phần gia đình mình, đôi khi cha mẹ con gái cả ngày lại không gặp mặt nhau, không mất một tiếng nói. Giữa cái thời đô thị ngày một gia tăng, nhà nào nhà nấy cứ như một chiếc hộp được bao bọc khá kỹ lưỡng, mọi thứ đều nhân tạo để đáp ứng nhu cầu, đến gió cũng được nhân tạo, núi cũng làm núi giả.


Thành phố "nghèo", hoang vu. Mọi thứ đều quy cách ra "tiền", lợi ích cá nhân hàng đầu. Sự quan tâm đôi khi gần như là o ép để làm vừa lòng nhau. Bao người rời mảnh đất ra chốn thị thành với ước mơ làm giàu, cứ đổ xô nhau lũ lượt. Tất cả hỏi lý do đều nói nhà nghèo, quê nghèo. Ở đâu mà chả nghèo cơ chứ! Đã một khi bước chân khỏi quê đều mang chí hướng là đổi đời, nhưng bao khó khăn ở cuộc sống đô thị đâu dễ, cứ chen chúc nhau để dành tất cả về quê. Một cái tham vọng cho cái dạ dày.


Rồi chìm trong đêm, cái khoảng lặng duy nhất của ngày ta chợt thấy mình mềm lòng. Thật sự cô đơn, đơn lẻ giữa những bức tường cao lẫn cái tâm hồn mình mong manh đôi khi dễ vỡ đến lạ. Một cái cảm giác chông chênh, hoang hoải...


Có còn sức cho ngày mai để bước tiếp không....? Phía trước bầu trời có ánh sáng!




 









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét