Ấn tượng Hội An trong lòng bạn là gì khi đặt chân đến? Câu hỏi dành cho tất cả. Với những đứa bạn của tôi đến đây thì bảo rằng: "chẳng có gì hết cả, Hội An nhỏ, buồn, chỉ toàn thấy Tây ba lô, khách du lịch đủ dạng là nhiều..."
Tôi. Một người con đất Quảng. Lúc bé chưa biết gì về Hội An, chỉ thấy dáng cổ xưa qua lời nói, hình ảnh mà thôi. Thèm lắm, tự hứa với mình một ngày nào đó sẽ đến Hội An để đi thong dong trên khắp nẻo đường để thoả mãn cái khát khao. Rồi cũng đi. Và Hội An trong tôi, thâm trầm và kín đáo, nếp nhà cũ kĩ nép sát mình vào nhau. Những mái ngói rêu phong, tiếng lá xào xạc xốn xang, thềm hiên nhà thẫm màu nâu đất của lớp bụi. Quá khứ khắc lên những câu chuyện lịch sử về sự giao thoa của nhiều nền văn hóa trong những nếp nhà lô xô, tên phố, tên gọi của chùa, đình, miếu,.... Dòng Hoài Giang dường như chảy qua khu phố cũng dịu lại, chậm rãi ghi bao dấu ấn, gói lại cùng nhịp thời gian.
Những ngõ nhỏ chạy ngang, chạy dọc khắp phố, những bức tường hoa lá rung rinh khiến cho vẻ đẹp phố cổ thêm ngọt ngào. Nhịp sống và nhịp thời gian dường như chạm vào đến ngõ phố. Yên ắng. Trầm mặc. Chỉ có tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, tiếng gọi nhau, tiếng lách cách nhịp sống nhẹ nhàng trôi. Bước chân chậm lại để cảm nhận những điều thú vị mà không phải ngay một lúc. Hội An dịu dàng, yên bình.
Nhịp sống đô thị hoá ồn ào đến đâu, thì Hội An vẫn ôm mình trong bình lặng. Những gánh hàng rong nhịp nhàng trên đôi vai, tiếng rao gọi mời trong vòng xoáy mưu sinh. Tiếng lũ trẻ nô đùa, cười giòn tan. Các chị các mẹ bên chiếc máy khâu thưa nhặt trong cửa tiệm may áo dài. Hương trà thoang thoảng thơm của những cụ già đang thư thái với bàn cờ tướng. Những gian hàng đèn lồng lấp lánh đủ màu sắc và hình dáng, bên trong ngôi nhà lại ngổn ngang với đủ loại giấy, tre nứa. Tiếng nhạc của những bản tình ca không lời dạt dìu đưa lòng người chìm sâu, cảm nhận được hơi thở, sức sống của phố từ quá khứ chuyển tiếp đến hiện tại. Phố nhỏ nhắn, xinh xinh, nhịp sống của những thế kỉ trước, của một thời Hội An – thương cảng sầm uất. Để con người hôm nay đang được sống với dĩ vãng khi mà những phiền toái của cuộc sống hiện tại quá ồn ào, gấp gáp.
Cái sâu lắng của Hội An luôn cuống tâm hồn trong sự thanh thản và bình yên đến lạ. Mảnh đất mang hồn phố, hồn người. Ánh nắng vàng của ngày đem đến Hội gam màu rực rỡ, là tiếng rôm rả nói cười của những hàng quán, hàng chợ, mùi thơm của những món ăn đặc trưng đất Quảng. Đêm khoác lên Hội An tấm áo cực kỳ yên tĩnh, những con phố im lìm với ánh đèn lồng chừng như đang chìm sâu trong giấc ngủ, không một tiếng động nào để cựa mình thức dậy. Phố Hoài - phố nhớ, bao nhiêu phận người, rêu xanh đã khắc lên mái ngói mỗi mùa mỗi vẻ, làm nên vẻ thâm trầm của phố...
Còn rất nhiều điều muốn nói về Hội An, nhưng sao vẫn thấy khó diễn tả hết. Mỗi người luôn có cách yêu Hội An theo riêng mình. Còn tôi "mến" Hội An bằng cái cách im lặng quá cũ kỹ rồi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét