Thứ Ba, 13 tháng 7, 2010

Ngày trôi.


Lại một ngày trôi qua. Giữa lòng phố bộn bề, ồn ào, quay cuồng trong từng dòng xe cộ. Những bóng người chạy vội trên lối đi. Lại một ngày nữa trôi, thấy nhạt nhẽo và vô vị. Trước hết cái cảm giác thất bại với chính mình. Không biết đang mệt hay đang chán mà đôi khi muốn diễn đạt bằng ngôn ngữ của chính lòng mình mà lại quá ư là lúng túng. Thời gian không chờ đợi một ai...


Phố. Vội vã với dòng người và xe cộ, tiếng động cơ hỗn tạp với khói bụi. Ngột ngạt quá đỗi! Dáng ngơ ngác bao gương mặt non nớt cùng túi xách, va ly của  học sinh đi thi đại học. Ánh mắt nhìn những ngôi trường khang trang, rộng rãi và chắc đang thầm nghĩ "Đó sẽ là ngôi trường mình sẽ được học trong nay mai". Ước mơ bước chân vào giảng đường đại học càng được tiếp thêm sức mạnh, thêm niềm tin. Đó còn là ước mơ không phải "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời", ước mơ thoát khỏi cái nghèo là đúng nghĩa hơn. Cái vui, cái buồn vẫn xen lẫn trong từng khuôn mặt, ánh mắt của bậc phụ huynh dẫn dắt con đi thi. Vui vì hy vọng con mình nay mai sẽ phải thoát khỏi cái cảnh quanh năm nhìn nắng, nhìn mưa mà dòm thấy "nồi cơm" sẽ đầy hay vơi. Lo lắng sẽ phải gồng mình như thế nào để đủ khả năng chắp cho ước mơ đó đi đến đích. Không phải ai cũng được cha mẹ dẫn đi thi, vì hoàn cảnh đi một mình nên rụt rè, cảnh giác, e ngại khi bắt gặp ai đó có lòng giúp đỡ, ...


Phòng trọ sinh viên được chắp nối đủ kiểu, đôi khi được xây vuông vức như một chiếc hộp. Cái lối cửa ra vào là duy nhất để ánh sáng hắt vào, cái cảm giác ngột ngạt, khó thở cứ đè nén. Vẫn quen gọi cái phòng trọ của mình trông tựa như một cái "ổ", sách vở bộn bề, nấu ăn cũng đó, rồi ngủ cũng đó. Hình như cuộc sống luôn khiến con người quen dần, rồi biết tự hài lòng để vượt qua. Đêm. Khoảng yên bình nhất. Không ồn ào. Không khói bụi. Tiếng đàn ghita cùng với tiếng nhạc được cất lên nhẹ nhàng. Cuộc sống bộn bề nhưng vẫn đầy niềm vui trong từng lời hát. Một sự hài lòng và gởi hy vọng vào ngày mai,...


Hôm nay đi về còn phải ghé nhà đứa bạn để mẹ nó gởi đồ ra. Thấy dáng bà tất bật chạy ra, chạy vào lỉnh kỉnh với nhiều thứ. Rồi cả cái dáng luýnh quýnh sang nhà hàng xóm mượn tiền gởi cho con. Hỏi han mọi việc, vừa nói chuyện vừa biên vội vài dòng chữ trong giấy để hỏi thăm và nhắc nhở con. Đằng sau những việc làm của một người mẹ dành cho đứa con nó vô bờ bến không có từ nào để diễn tả hết. Cầm lá thư ngắn ngủi của mẹ gởi ra, con bạn cứ đọc đi đọc lại. Im lặng không nói gì, thoáng chốc lại cười như hiểu được tất cả tình cảm ở dòng chữ xiêu vẹo liền một mạch không dấu câu nào. Có hôm vô tình gặp người anh họ ở giữa dòng người. Trông thấy người quen ở quê như thấy đó là người thân trong gia đình của mình. Hai anh em hỏi han nhau đủ chuyện, thấy thời gian sao trôi nhanh đến không tưởng. Được biết hè không về quê mà ở lại trường đi phụ hồ làm thêm. Cả hương vị của những món quà quê cũng đậm đà, mặn mà hơn ở phố rất nhiều. Ai cũng gởi ước mơ một cuộc sống sẽ khác ở giữa bộn bề phố xá...!


Và ta cảm thấy mệt mỏi với từng ngày trôi qua. Bản thân đã thất bại thì phải. Giấc mơ ngày hôm qua đâu rồi, hay lạc giữa phố?




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét