Thứ Ba, 6 tháng 7, 2010

Tự khúc dòng chảy của sông.

Ngày đang trôi qua. Dòng thời gian cứ âm thầm chảy. Điệp khúc ngày, tháng, năm trong vòng kim đồng hồ giây, phút, giờ đều đặn hằng ngày. Những con số của năm, của đời người là tăng vọt, sự âm thầm chảy trôi của thời gian vẫn thế... Tôi cũng hiểu rằng, cuộc sống không thể đem thời gian mà so sánh, mà tự thu mình trong dòng chảy đó. Con sông Hàn về đêm vẫn cứ âm thầm chảy, ngày ta lao đầu trong từng vòng bánh xe, trong cái hối hả cùng dòng người. Ta nhìn dòng chảy của sông một cách hững hờ. Đêm trong khoảng vắng lặng của tâm hồn mềm yếu hơn, nhìn cách sông lững lờ trôi ta chợt gói gém mọi nỗi niềm. Cuộc sống ơi! Đôi khi cần phải sống như đời sông, lặng lẽ, không hối hả. Nhưng sông ơi, sông sâu đến nào, làm sao ai đủ biết, bên nào bồi, bên nào lở.
Sông mang trong mình tiếng hát du dương, trầm lắng. Muôn đời vẫn dòng chảy, nhưng chính sông là thời gian, là tình yêu. Ôm trong lòng nỗi buồn, niềm vui, ước vọng, sông cứ ngọt ngào. Chuyện bao đời sông biết cả mà sao vẫn miệt mài chảy mãi không già, không than phiền! Nếu một ngày sông ngừng chảy thì mọi điều sẽ như thế nào?
Con sông bắt đầu từ nguồn rồi những dòng chảy của mọi con sông đều hoà vào nhau nơi cửa bể. Nhìn sông, nhìn nhịp chảy cuộc sống, tiếng cười nói rôm rã của bao đứa trẻ thơ đang chơi đùa. Tiếng bi bô lúng liếng nói với bố mẹ, ánh mắt âu yếm. Đôi trai gái khẽ nắm tay nhẹ nhàng hoà vào lòng phố thênh thang. Phía bên kia đường bà cụ bán hàng rong vội đếm từng tờ tiền lẻ, tiếng rao hàng rong lanh lảnh hoà vào dòng người. Sông lặng lẽ là một người ghi dấu ấn cuộc sống, ôm trọn một đời thầm thì trò chuyện với chính mình. Một đời mãi miết. Một đời sông. Tự rửa lòng quên những gì đáng nhớ, điều cần phải quên đi.
Bài ca cuộc sống trong nhịp chảy lửng lờ của dòng sông!
Đêm bên bờ sông Hàn, ngày 6/7/2010.


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét