Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010

Chấm.

Còn lại gì nhỉ??


Chuyến tàu đi trong đêm, mưa bão bùng, đi qua miền lũ trong biển nước mênh mông, và nhìn mưa. Lòng tự nhiên thấy đau. Đau như ngàn mũi kim châm. Đau vì nhiều lẽ…!!!


Có thể ta chẳng là gì nhưng như thế có công bằng…!! Tự biết những gì mình được nhận ở đời nhưng sao vẫn thấy đau, cố dặn lòng nhưng đau đến vây.


Nghẹn lòng, có cái gì đè xé nát lòng mình. Ta muốn ngã khụy. Đau lắm! Đâu có ai biết điều đó…!!


Đúng hơn ta đã hiểu mình đã quá ngu ngốc cố đánh lừa chính mình. Đến cả lý do cũng rõ, ta bỏ bê quá nhiều ở bản thân. Giờ tự nhiên ta hận chính bản thân của mình, cái bản ngã ngu xuẩn. Tìm về bản ngã bấy lâu ta đánh mất, giờ càng ngày ta lạc hướng.


Mưa! Ta muốn khóc nếu có thể, nhưng sao khó thế. Đau đến cả không thể khóc. Thì ra mình chẳng là gì cả. Sao không buồn cơ chứ. Ta vốn dĩ “thật thà là dại”. Ta dại để tự mình chuốc lấy đau. Có thể bao câu nói làm ta thấy buồn, bị tổn thương, xúc phạm. Nhưng mọi điều người khác không hiểu thì chẳng có thể là gì. Vì ta muôn đời dại khờ. Người tốt với ta chân thật thì lại chối từ, người dửng dưng chỉ thương hại ta thì lại chờ. Tất cả lịu tàn. Ta căm hận bản thân mình…!!


Tất cả là giả dối. Như những gì ta đã nghĩ…


Đau. TÔI à!! Cho một dấu chấm. Vết xước dài.


 


 






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét