Thứ Sáu, 8 tháng 10, 2010

Giọt sầu trong vắt...!!


Mùa chấp chới tay kéo, vội vàng trong dư âm. Người đến, người vui, nguời buồn và ta thì cứ mãi trong vỏ một mình của ương bướng, ngang ngạnh. Trời lặng lẽ trở mình mang cơn gió lạnh của mùa đông sang. Se thắt lòng trong cái lạc lõng không một ai bên cạnh để em có thể nói chuyện. Ai đó đủ để tạo ra một sự tin tưởng, không cần ở nhau những lời nói thẳn đuột rồi mới hiểu. Đôi khi ai đó chỉ ngồi cùng ta im lặng, cử chỉ của nhau cũng đủ hiểu ta cần gì, như thế là đủ rồi. Nhưng những điều đơn giản như thế mà quá xa xôi. Có thể, tôi đã tự loại bỏ mình ra khỏi cuộc chơi trên sân diễn chông gai này. Thay vào cái im lặng, câm nhìn tất cả, tỏ vẻ bất cần để sự đến và đi một cách tự nhiên, không cần phải học hỏi cách giữ những gì là của riêng mình thì kéo về. Hay chăng, tôi đã không muốn tạo niềm tin vào điều gì?? Và có lẽ từ đây tôi chấp nhận cái vụt tan, coi như một sự chấp nhận được định vị trong lòng ngay từ lúc nay, chấp nhận để bản thân không cần. Sự mệt mỏi đã dìm sâu rồi, đôi mắt vô hồn cứ nhìn trong dòng nước mằn mặn một mình ta.


Có lẽ ta đã tạo vết xước lên người khác, để rồi tự loại mình ra một bên rồi đứng nhìn sự vội vã, ồn ào. Phải chăng, đôi mắt nhuốm buồn đã cho thấy ta buồn nhưng lại dối lòng mình. Cái vết xước ta tự tạo dành cho nhau ngày một nhiều, để mỗi người lành lặn trở lại rất khó. Nỗi nhớ mong dâng đầy trong kí ức, một ngày ta muốn xoá nhoà không phải dễ, cố dối bản thân trong chuỗi kí ức phải chôn chặt. Vốn dĩ hợp tan ở đời bởi duyên với nhau, đâu dễ ai chấp nhận?? Tự mình quay về là chính ta ngày hôm qua, không một người bạn bên cạnh, mọi điều tự để trong lòng, tự xoa dịu chính mình rồi bước tiếp bên lề một mình. Hôm nay, có thể đôi mắt trũng sâu bởi những đêm khó ngủ, đôi vai nhập nhoạng, tiếng nói sẽ nấc lên nghẹn ngào, ngổn ngang nỗi niềm, chấp chới rồi sẽ qua. Và thế là tan…!!!


Tô vẽ trong bao bọc, muốn gở bỏ mặt nạ của nhau một lần để hiểu nhau. Bên ngàoi tỏ vẻ tươi nhưng bên trong đang dần héo, ta tự chế ngự. Im lặng để dòng nước mắt không tràn mi, để ta thấy mình vẫn mạnh mẽ. Đó đây cách nhau sợi dây để kéo về với nhau, mỏng manh quá đỗi, ta tự cắt đứt để về đúng bản ngã là mình, ta nấp mình.


Ta với nỗi lòng riêng ta chất ngất, không một người bên cạnh để trò chuyện, tiếng điện thoại hờ reo nhưng ta không nghe thấy. Chấp chới suy nghĩ với sự đơn độc của nỗi lòng. Và ta đang nghe mùa về réo gọi. Mưa lụt như một thứ đặc sản của mảnh đất miền Trung này. Với tôi, ai đó hỏi đặc sản quê là gì sẽ nói là mưa. Bao nhiêu nỗi ám ảnh, kí ức nặng nề vẫn là những cơn mưa của xứ nắng hạn mưa dầm. Dầm dề, chua chát quá đỗi! Nhưng bao đời nay nó vẫn cứ thế, mùa về lại chìm nổi với nước, tiếng khóc kêu than…!! Ở hai đầu đòn gánh trong tiếng rộn ràng tươi vui, thì ở khoảng giữa vần đè nặng trên vai bao nhọc nhằn. Và mưa làm nên cái gọi rền vang và đặc sản trong lòng tôi ngay từ nhỏ.


Đêm quá khuya trong thanh âm vắng lặng, đâu đó nhiều người cùng nhau nguyện cầu. Những gánh hàng đêm, tiếng người cười nói trong đêm, chiếc xe đạp cũ kĩ, cái vành nón nắng che đêm của người phụ nữ cho ta thấy như một thứ bình yên ta thấy quá đỗi gần. Đâu cách nhau quá xa bởi khoảng cách, mà chính lòng có thấy gần hay xa chăng, để vớ tay về với mình về nhau trầm tư, vỗ về.


Người thấy cần cần ta với nhau. Nhưng rồi người cũng cần phải xa nhau để hai con đường đi sẽ song song nhau không chung điểm dừng. Dù xa hay gần thì nó cũng mong manh để làm người ta chán nhau, đẩy đưa sự rời xa…!! Đọng lại lòng ta một nỗi buồn, ta vội vã kiếm tìm trong dòng người mênh mông, nhưng vẫn cứ xa. Ta cứ thế im lặng.


Chòng chành trong mớ lòng ngổn ngang. Ta buồn với nỗi buồn riêng mình. Bỗng một ngày ta thấy mọi thứ xa cách với ta…!!! Ta buông lơi để mọi điều xảy ra tự nhiên nhất.


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét