Tôi nhỏ bé bên anh, ngồi sau xe anh. Đúng hơn cái gì tôi cũng nhỏ bé. Bên cạnh anh thì nhiều cô gái khác hơn tôi vạn lần, xinh đẹp, thông minh, khéo léo,… luôn kề cận theo đuổi. Trái tim anh thì tất thảy đón nhận như một niềm kiêu hãnh đàn ông. Tôi không xứng đáng với anh vì nhiều lẽ khác nhau, may mắn hơn là tôi kề cận dõi bước bên anh. Giữa tôi và anh vẫn có một khoảng cách vô hình!!
Đã bao lần tôi tự hứa với chính mình. “Anh là người đầu tiên tôi yêu và cũng là cuối cùng, sẽ không khóc cho một ai khác nữa”.Tôi trao trọn tình cảm mình cho anh, để biết được rằng anh cũng sẽ rời xa tôi nhưng sớm hay muộn mà thôi. Tôi mở rộng trái tim mình đón nhận từ anh, có lúc anh quên lãng tôi ở đâu đó, khi buồn, bực điều gì anh lại cáu gắt với tôi,… Tôi không muốn mình phải hối tiếc điều gì với tình yêu của tôi dành cho anh một cách trọn vẹn và chân thành. Sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, từng ngày tôi được anh bên anh. Vẫn biết rằng có thể anh chưa yêu tôi thực sự.
Tôi cũng là con gái, cũng thèm khát có được một người yêu mình thực sự, không cần phải đam mê, cuồng nhiệt. Cũng cần lắm sự ân cần quan tâm và yêu thương. Nhưng tôi vẫn cần hơn đó là sự mạnh mẽ ở người bên cạnh mình. Có lẽ, anh đã nói đúng: Tôi không giữ được gì bên mình, và từ bỏ ý định trói buột anh. Cho đến lúc này tôi vẫn không có cái gì là của riêng mình. Dù anh đã có những câu nói đôi khi vô tình dành cho tôi, những khi nghe xong tôi thấy sốc thực sự nhưng nó vẫn làm tôi bớt yêu anh. Và rồi một ngày gần đây, anh cũng sẽ xa tôi.
Tôi chưa mang đến cho anh một sự hạnh phúc trọn vẹn, không tiếng cười. Nên chưa bao giờ tôi yêu cầu điều gì ở anh, im lặng là điều duy nhất ở tôi. Những khi tôi cần ai đó để chia sẻ, dù chỉ một câu nói hay một dòng tin nhắn nhưng tôi vẫn không thể có. Giờ mỗi khi ốm tôi cũng không dám nói với anh, để rồi mình lại nhận những câu nói từ anh. Và đúng hơn tôi lại chủ động gọi điện thoại đến anh trong những ngày này. Có lần anh nói, sợ nhận được tin nhắn hay thấy tên tôi gọi điện. Tôi không biết mình phải làm gì hơn nữa để hài lòng tất cả mọi người. Cũng thấy buồn, ngoài khóc một mình tôi chẳng biết làm thế nào hơn nữa.
Tình yêu cũng như hạnh phúc của một gia đình, cần lắm sự vun vén từ hai phía. Tôi cố gắng làm giảm đi khoảng cách vô hình thì tôi thấy nó lại giãn ra thêm, càng vun bao nhiêu thì tôi thấy mình bất lực. Buồn, mệt mỏi là tâm trạng của tôi hiện giờ khi có quá nhiều chuyện, rồi cả áp lực khi tôi không biết phải như thế nào. Mạnh mẽ ư!! Tôi cũng biết điều đó cần ở chính bản thân lúc này nhưng thấy chênh vênh quá. Lạc lỏng và đơn độc thực sự. Nhiều lúc tôi định kiếm tìm một sự giải thoát.
Lúc muốn nói những gì chất chứa trong lòng ra thì anh lại lảng đi. Tôi muốn được nói, nhưng thiếu đi sự lắng nghe. Có khi tôi mở đầu vài câu thì nhận sự cáu gắt. Có lẽ tôi đã không mang đến sự bình yên cho tâm hồn anh. Bở trái tim của phụ nữ là nơi trú ngụ an toàn, nhưng ai cũng cố kiếm tìm cho mình một bờ cỏ non xanh mới hơn. Đôi khi con người ta đánh rơi đi những gì mình có trong tay thì mới nhận ra là mình đã thực sự đánh mất. Tôi không mang đến cho anh được điều gì thì cũng nên tự tìm cách cho mình lặng lẽ nhất!
Anh cần ở tôi tấm lòng biết chia sẻ. Nhưng anh có tôi chia sẻ, cho tôi được nói, được giải bày với anh mọi điều hay chỉ đón nhận ở tôi sự im lặng rồi cho rằng tôi khó hiểu. Rồi anh lại nhìn tôi khó chịu đến phát ghét.
“Em sẽ chờ câu trả lời từ anh, và em sẽ cho biết lý do vì sao em lại hỏi câu đó. Nhưng mong sẽ nhận câu trả lời sớm khi em không có ai bên cạnh lúc này. Em không muốn người khác nhìn thấy em trong tâm trạng. Đúng hơn em đã chuẩn bị tinh thần rồi, nên anh không phải ngại điều gì cả”.
Muốn viết nhiều điều mọi thứ nhưng sao ngồi viết lại thấy tâm trạng nặng nề thêm.!!! Muốn được nói với anh tất cả mọi suy nghĩ lúc này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét