Thứ Sáu, 14 tháng 1, 2011

Khát...!!!







Tôi là ai? Giọt Đắng đầy đắng chát! Mang trong mình những khát khao, nỗi lòng chất ngất. Em sinh ra trên khuôn mặt luôn thiếu một nụ cười, một đứa con gái dễ khóc, chỉ cần bắt gặp hình ảnh nào đó gợi buồn là có thể ngồi khóc nức nở mà chẳng hiểu vì sao.

Đâu rồi một Giọt Đắng ngày nào? Mà Giọt Đắng này đã chết đi những cảm xúc ngày nào, thay vào đó là những cơn khát, cái khát của trời hạn chưa có một cơn mưa giông. Em khát nhiều thứ lắm! Chất ngất nỗi lòng rồi ôm vào cuộn chặt, bao nỗi khổ tâm cứ ngày một nhiều chất chứa, lại những đêm ôm gối khóc thầm nức nở, khóc cho những tủi hờn, khóc để giải toả đi bao nỗi niềm không thể nói mà cũng chẳng có ai để chia sẻ.

Một Tôi - Giọt Đắng cô đơn đến tận cùng, ít nói, lạnh lùng, hững hờ với mọi thứ. Em khát lắm! Khát yêu thương và sự quan tâm. Yêu thương xa vời cứ thoả lòng trao gởi nơi xa, nhưng đâu có ai đón nhận mà thay vào đó sự lờ đi trốn tránh. Một Tôi - Đánh mất đi cả lòng tự trọng, niềm kiêu hãnh của một đứa con gái nhà quê để tìm đến lời nói của sự xa xôi cách trở trong hững hờ, gò ép. Khát lời yêu thương, khát sự chia sẻ. Khát vòng tay. Khát sự nhớ nhung. Khát đợi chờ. Khát cảm xúc bấy lâu trong cảm nhận đời thường. Khát nụ cười. Khát hy vọng vào ngày mai. Khát niềm tin yêu, ... Em cứ vây bủa trong những cơn khát của một người bình thường đều có sẵn, còn tâm hồn em như một sa mạc đã không một giọt mưa suốt mấy chục năm nay. Đợi chờ và trông ngóng đến mòn mỏi.

Mọi thứ trước mắt em cứ rơi loảng xoảng, đổ vỡ. Tại sao em luôn cố gắng hơn người khác trong tất cả mọi thứ mà sao lại chưa bao giờ được như ý muốn, thay vào đó là sự thất bại. Im lặng, và an ủi lòng phải cố gắng hơn nữa nhưng đã được gì? Giờ mọi thứ là con số 0. Kinh hãi mọi thứ trước mắt mình. Lòng buồn không lối thoát!
Ngày em ốm thế nào? Lẳng lặng một mình nhập viện trong mê man, không một ai bên cạnh, rồi lẳng lặng ra viện để về chốn bình yên. Về đến nơi lại ngất lịm người đi. Em cô độc đến tội nghiệp, mơ hồ như một đứa trẻ đang đi lạc trong chợ 30 Tết, ngơ ngác dò tìm đường đi. Suy sụp dần trong mòn mỏi, hy vọng ngày mai rồi thất vọng cứ ùa về một nhiều.

Giọt đắng - Hương vị cà phê em chọn cho mình hôm nào đâu rồi!

Khát lắm! Khát đến cháy lòng. Khát đến mòn mỏi. Khát đến cuộn lòng trong giông gió ... Biết rằng những dòng chữ tôi dán lên đây trong nước mắt nhạt nhoà sẽ bị chửi là đồ điên, ngu dốt đéo hiểu gì, là ngu quá nên mới thế. Nhưng mặc kệ tất cả, tôi mệt mỏi chán chường quá đỗi rồi. Liệu chết có khi nào kết thúc và hết không...? Tôi cần...!!!

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét