Thứ Năm, 17 tháng 2, 2011

Cuối cùng...!!

Cô đã một mình lũi thủi giữa cuộc sống nhộn nhịp, tập cho bản thân quen một mình trên con đường dài cô độc. Cô không cho phép mình một giấc mơ về tình yêu, tận sâu trong thâm tâm khao khát nhưng dằn mình trong sự im lặng, bơ vơ. Chấp nhận mình là kẻ dối trá để xa dần ước mơ sẽ không có hồi kết về anh, tự chôn chặt tình cảm bé nhỏ vào nấm mồ của sự lạnh giá. Sợi dây tình đã víu gót chân thì cô lại gạt ra trong đôi mắt đẫm sâu nỗi buồn, lặng yên
vùi quên vào nhớ.


Bởi vòng tay của nhau trong khoảng cách xa ngàn trùng, bởi cô và anh chọn một con đường rẽ trái chẳng giống ai nên đoạn kết cũng miệt mài, trách than chỉ thêm đớn đau. Tự vỗ về trong giấc mơ gọi là tình yêu. Có lẽ, trò chơi cô vẽ ra cho cả hai đều tàn nhẫn chăng? Để rồi tự xoa dịu mình trong giấc ngủ với màn đêm hun hút tận cùng của những ý nghĩ không lối thoát.


Em còn có thể đau nổi đau nào hơn? Còn có đủ nước mắt để khóc than cho những đêm âm thầm nhìn lên bầu trời với một ngôi sao đơn độc xa khuất trên bầu trời kia? Thế mà đã không! ừ thì em ngu ngốc đấy khi chọn cho mình một bóng cây cổ thụ chẳng thuộc về mình, nên mãi mãi ẩn nấp mình trong bóng đêm đen, chấp nhận làm vì sao lẻ loi xa khuất, chiếm đoạt hay cầu xin, hay lượm nhặt thứ hạnh phúc rơi vãi? Em nào biết.


Đêm nay em cô đơn lạc bước trên đại lộ cuộc đời mình, không có bàn chân của người bạn đồng hành, dù đêm nay tất cả thuộc về bóng tối…và nơi xa khuất trên bầu trời kia, vì sao lẻ loi vẫn đang toả chút ánh sáng yếu ớt của mình.


Cảm giác thật chông chênh, em thấy mình là vì sao lẻ loi.


Em ghét anh.


Một tuần không có anh.


Một tháng không có anh.


Có thể một năm không có anh.


Và có thể…một đời cũng không có anh.


Em sẽ không mơ nữa.Không ước gì nữa.Em không lang thang nữa,em chỉ mong em trở về nguyên vẹn như cái ngày anh gặp gỡ em,lần đầu tiên dịu dàng và bình yên. Trở  về  như 2 người bạn.



Bài Không Tên Cuối Cùng

Sáng tác: Vũ Thành An


Nhớ em nhiều nhưng chẳng nói
Nói ra nhiều cũng vậy thôi

Ôi đớn đau đã nhiều rồi
Một lời thêm càng buồn thêm
Còn hứa gì?

Biết bao lần em đã hứa
Hứa cho nhiều rồi lại quên
Anh biết tin ai bây giờ
Ngày còn đây người còn đây
Cuộc sống nào chờ

Này em hỡi
Con đường em đi đó
Con đường em theo đó
Sẽ đưa em sang đâu
Mưa bên chồng, có làm em khóc, có làm em nhớ
Những khi mình mặn nồng.

Này em hỡi
Con đường em đi đó,
Con đường em theo đó
Đúng hay sao em?
Xa nhau rồi
Thiên đường thôi lỡ
Cho thần tiên chấp cánh
Xót đau người tình si

Suốt con đường ai dìu lối
Hãy yêu nhiều người em tôi
Xin gửi em
Một lời chào, một lời thương, một lời yêu
Lần cuối cùng

***

Nhớ rất nhiều câu chuyện đó
Ngỡ như là vừa hôm qua
Tôi uớc ao có một ngày gặp lại em,
hỏi chuyện em lần cuối cùng
Vẫn con đuờng, con đuờng cũ
Vẫn ngôi truờng, ngôi truờng xưa
Mưa vẫn bay như hôm nào
Người ở đâu mình ở đây bạc mái đầu
Này em hỡi con đuờng em đi đó,
con đuờng em theo đó chắc qua bao lênh đênh
Bao gập ghềnh có làm héo hắt,
có làm phai úa nét môi đẹp ngày nào?
Này em hỡi con đuờng em đi đó,
con đuờng em theo đó đúng đấy em ơi
Nếu chúng mình đã thành đôi lứa,
chắc gì ta đã, thoát ra đời khổ đau.
Nếu không còn gặp lại nữa,
giữ cho trọn ân tình xưa
Tôi gửi em lời cầu nguyện,
đuợc bình yên đuợc bình yên về cuối đời 

 

Thứ Hai, 14 tháng 2, 2011

Quên...!!!

Tôi cần phải quên! Quên nhiều thứ...!


Ngày hôm nay, ngày chia tay mối tình đầu! Ngày mà bao người hạnh phúc với yêu thương. Ngày tôi từ bỏ yêu thương, và từ bỏ cả trái tim yêu, đóng chặt cửa trái tim từ đây! Ngày tôi phải biết cười nhiều hơn. Nào cùng cười nào

 


Và cũng nên quên một Giọt Đắng ngày nào. Em khờ dại, ngu ngốc.


Phải quên, phải chôn vùi.... Quên có dễ dàng...???