Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2011

Một mình...

Từ rất lâu rồi, không biết từ khi nào nữa, em có thói quen một mình. Một mình vui, một mình với nỗi buồn, một mình lang thang, một mình cà phê, và một mình khóc ở góc tối nào đó. Liệu đó có tốt không? Nhưng nó đã như là một thói quen khó có thể từ bỏ của riêng em. Anh thì lại ghét cái sự lụi cụi một mình của em.


Từ ngày vắng xa anh, em lại càng một mình hơn. Cả ngày không nói, không cười với ai, đến đêm lại lủi thủi một mình. Vẫn con đường này, vẫn vị đắng cà phê, vẫn bài hát cũ ngày nào anh gởi cho em qua điện thoại trong đêm khuya, khi em không thể nào ngủ, điệu nhạc không lời của những bản tình ca không lời từ đàn ghita.


Hôm nay, vị đắng cà phê vẫn nhỏ đều, vẫn giấc mơ hôm nào. Giờ đây lang thang một mình nhiều hơn ở những khoảng trời nhạt nhòa, không ánh nắng, với một tâm hồn trống trãi và hụt hẫng. Cảm giác vô thường…


Lâu rồi, em cũng quên giận anh. Tập thói quen mỗi buổi sáng tự thức giấc, không anh đánh thức như mới hôm nào. Cũng không là tiếng anh mắng khi em lại ngủ quên trải chăn, để lạnh rồi khó ngủ. Cũng lâu rồi, anh không gởi cho em những bài hát anh nghe, cũng lâu rồi không dòng tin nhắn của anh kể về những ước muốn của mình. Anh cho em một hơi ấm thân quen, đến khi đi xa để lại cảm giác buồn, chơi vơi và một nỗi nhớ khôn nguôi…


Lâu rồi, em không giận anh nữa. Vì em biết, tình yêu của chúng ta sẽ có một ngày sẽ lặng im, cả hai đều có khoảng trời riêng vô cùng, không có sự đồng điệu. Dù giờ đây, anh đã quên lãng em, quên lãng những tháng ngày đã qua, những kỹ niệm hôm nào, nhưng tận sâu tâm hồn em là tình yêu dành cho anh vô cùng, rất riêng và thiêng liêng. Sau ngần ấy chuyện xảy ra, liệu một ngày nào đó bất chọt anh gặp trên đường bóng dáng của ai cũng đang lủi thủi lang thang, anh có bất chọt nghĩ đến em, dù chỉ trong một giây???


Tôi từng tin vào tình yêu ấy, tin vào anh, người sẽ bên cạnh tôi, nhưng rồi lặng lẽ anh bỏ mặc em khi em đang trong sự bế tắc, tuyệt vọng. Nhưng tình em vẫn đầy đam mê và cháy khát anh à!


Dù giờ này anh đã có ai đó bên cạnh với yêu thương mới. Nhưng yêu thương em vẫn mong chờ, dù đó là vô vọng. Nơi này, em vẫn thói quen một mình ngày nào anh đã gặp em. Em quay lại thói quen xấu đó, dù là cô độc trong đêm tối khóc vỡ ào. Kệ. Em quen và phải đón nhận thôi.


Em không giận nữa. Không đau. Không hờn…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét