Hãy từ bỏ đi! Đừng yêu anh như ngày xưa nữa! Anh mệt mỏi rồi!
+ Tại sao??
Ở đời này, tình yêu bỗng chốc đến với nhau chỉ có một lý do duy nhất, nhưng khi đã nói ra câu chia tay thì có đến hàng ngàn, hàng vạn lý do, mà lý do nào cũng có lý để chia tay cả!
+ Cảm xúc, tình cảm cho nhau mỗi giai đoạn cũng sẽ khác.
Em không muốn nó chết dễ dàng như thế! Bởi tình cảm em đã có, đang có nó vẫn đang tồn tại, dâng cao chất ngất dành cho anh.
Vậy tại sao, anh bảo em phải từ bỏ, phải quên đi một cách dễ dàng chỉ bằng câu nói nhỏ gọn? Bên anh em đã chấp nhận chịu đựng những câu nói lạnh lùng, đầy cay nghiệt, đến khi chối bỏ thì những câu nói hôm nào lại đầy chua chát và cay nghiệt hơn?
+ Tại sao?
Em chán lắm à!
+ Uh, em chán. Đúng thôi, chính em cũng nhận thấy điều đó mà!
Giết chết đi tình yêu dành cho anh, dù nó đang tồn tại, để sống vì nghĩa cam chịu như bao người yêu lặng câm trong bóng tối, nhìn anh đi, nhìn anh xa, nhìn anh đi về nơi khác. Còn em, ngày mai anh sẽ lãng quên như một thứ đồ vật không sử dụng nữa, anh đá nó bên lề và dễ dàng quên.
Uh! Như thế có xứng đáng với tình cảm của em không? Thì em sẽ không yêu anh nữa đâu!
Để từ đây mỗi giấc mơ khi đêm về, em sẽ tập quên đi những hy vọng mong manh, em sẽ cố sống tốt hơn, cố không làm phiền, cố không yêu thương, cố không khóc, cố thờ ơ.
Em cần phải thế, để anh không bận tâm, hài lòng. Những đêm mưa lạnh căm, cứ là em tự kéo chăn đắp cho mình ấm, nhắc lòng đừng gọi tên anh, dẫu nối nhớ cứ day dứt, bỏng cháy tim gan, cào cấu (anh vẫn là của em chăng?)
Cứ là em, một em cần phải khác đi, phải không anh? Đừng yêu anh như thế nữa! Hãy tập quên, tập không yêu anh nữa.
Anh muốn mà.
Uh, thì em không yêu anh nữa.
Một chút lạnh, một chút nhạt, một chút vô vị, thờ ơ, vô cảm có kéo anh trở về bên em??
Em đã biết, có lẽ mình không nên yêu anh nhiều như thế, và không nên thêm nữa… Phải không? Đừng để ai mang cảm giác mắc nợ, hay sự thương hại cho nhau. Nó đáng sợ lắm anh à!
Em sẽ quên! Sẽ không yêu anh nữa. Nó cần phải chết. Như anh muốn được chưa?
Bởi em còn biết tin vào ai, niềm tin trong lòng đã mất! Khiếp sợ bủa vây…Và cũng cần để gở trói…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét