Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011

Thư tình cho mùa sang.

Mùa sang nhẹ nhàng Thời gian vẫn thế, chỉ có người lòng người cứ nhanh chóng đổi thay. Tôi đã tự rơi mình trong hố sâu của tình yêu, cứ chôn vùi trong nỗi buồn miên man để rồi quên rằng mùa đang sang và đã qua đi rất khẽ, nhẹ nhàng. Màu hoa bằng lăng tím khoe sắc dưới nắng ngày nào em đã rất thích thú khi đặt chân đến mảnh đất phương Nam này. Màu hoa vàng rức rỡ khoe từng chùm mọng của Osaka , hay bây giờ ngỡ ngàng nhìn lên hàng phượng ở công viên gần nhà mới ngỡ ngàng hạ sang. Đâu mùa đông lạnh buốt với nỗi nhớ thương ngút ngàn, đâu mùa xuân tươi đẹp khi trong lòng em úa lạnh. Bây giờ là hạ đấy em ạ! Là tiếng ve ở mảnh đất ồn ào, khói bụi, ô nhiễm, ngột ngạt. Sài Gòn mang trong mình bao cuộc sống, xô bồ, bướng bỉnh không phải như một đứa con gái hai mùa đâu em à!


Sài gòn đang bước vào mùa mưa. Những cơn mưa bất chợt khi trời đang nắng gắt, mưa Sài Gòn xối xả một hồi rồi thay màu nắng tiếp chứ không mưa ủ ê, lê thê, triền miên rét buốt như quê em. Hay Sài Gòn đặc sản là cơn mưa bất chợt của mùa này như chính em cảm nhận lúc này!? Trên con đường em đi bắt gặp tiếng ve ché đầu nhưng không đủ sức để lấn át tiếng xe cộ, làm em nhớ mùa, nhớ quê. Thời gian trôi nhanh đến vậy sao? Hay chính em vô tâm lãng quên mọi thứ bên mình. Ngày nào em còn cảm nhận tiếng ve hè sang, tiếng thức lòng nôn nào, tiếng cười nhẹ nhàng của tà áo dài bắt gặp giữa phố, cảm thấy xông xang, kí ức vọng về của một thời bỏ lại.


Em đã bỏ lại sau lưng quá nhiều chăng? Bỏ lại mùa sang, bỏ lại màu hoa sưa vàng óng của tháng 3, tím bằng lăng tháng 5, tháng 6 Osaka , nơi mảnh đất miền Trung. Còn Phương Nam có lẽ khí hậu nắng ấm hơn nên Tháng 3, tháng 4 đã có màu hoa bằng lăng và Osaka khoe màu? Em bỏ lại chính mình, chính những cảm nhận suy tư khô khan trong dòng chữ nhạt nhào hôm nào rồi! Mùa đi qua, mùa sang rất khẽ, nhẹ bẫng. Mùa đã đi qua tôi hay tôi đi qua mùa mà không hay biết..?


Chợt em thấy thấy tiếc điều gì đó đã đánh rơi. Hụt hẫng. Tiếc nuối như thể không còn thể nhìn thấy điều gì đó ở cuộc đời này nữa, cũng như chính em đã từng nâng niu tình yêu, anh và em? Chới với đôi tay, vừa muốn níu giữ những kí ức cuối cùng còn lưu lại trong kí ức, vừa muốn lấy tay xua đi cho hết những tro tàn đang âm ỉ cháy hằng đêm trong giấc ngủ với giọt nước mắt nhòa. Cứ ngỡ tình yêu em dành cho anh không có lớn, thời gian sẽ dễ dàng phai thôi, em và anh quên nhau. Anh và em bây giờ đã có hai cuộc sống mới. Sáng thức hình ảnh anh ùa về, tự an ủi chính mình chỉ là thử thách cho ngày mai thôi. Ráng lên, em vùi mình trong công việc, trong bài vở để lấn át đi hình ảnh anh. Em không thể tin nỗi mình lại có thể yêu  ngu si đến vậy nữa. Em rất ghét cái gọi là tri kỷ, hạnh phúc và tình yêu. Nó như một vần chữ cổ tích con người tự thêu dệt để ảo tưởng, an ủi nhau trong chốn phù hoa cuộc đời mà thôi.


Ta gắn bó nhau trong thời gian ngắn ngủi, như một trò chơi mà cả hai đang cố lấp đi thiếu thốn ở lòng, rồi bây giờ lại vùi trong nỗi đau chỉ là em. Bây giờ anh đang làm gì, nỗi buồn đã có ai san sẻ cùng chưa hay mãi miết là “Du mục cô đơn”. Biết anh dành cho em mờ nhạt như một người gặp nhau giữa phố xá ồn ào, chào nhau rồi quên bẵng nhanh chóng. Đâu đó có ai đủ sức để cứu rỗi linh hồn em? Như anh đã từng làm. Như em chưa từng chịu hiểu để lấp đầy sự thiếu thốn, cô đơn chơi vơi trong anh. Giá như anh cố gắng nhẫn nhịn thêm tí nữa để nhận ra em đang mang trong mình nỗi đau giống bão thế nào thì có lẽ hôm nay con đường chúng ta đi không thế này. Em có quyền tự đặt câu hỏi “Giá như” mà. Cả hai đều nhận ra sẽ chẳng có con đường chung lối nào, bởi không đồng điệu, thiếu sự cảm thông, và cả sự san sẻ cùng nhau. Lúc trước em nói với anh, nỗi hận thù sau tình yêu có thể hóa giải bằng tình bạn. Nhưng không chỉ có em đã huyễn hoặc mọi thứ trong ngây thơ, nỗi đau chất chất làm sao có tình bạn cổ tích đó được. Em đang cố gắng từng ngày biến nỗi oán giận thành một người bạn thì sự cách xa, hững hờ đã không đủ sức níu kéo anh lại nữa.


Sau giấc ngủ, một cái giật mình, tỉnh. Giọt nước mắt rơi trong đêm dành cho anh hay dành cho em. Yêu thương ùa về. Mà lại xa xôi từ lâu rồi.


Phải chăng cái gì dang dở đều khó phai theo thời gian. Bời nó đâu có sự kết thúc bằng ba dấu chấm, mà đó là ba dấu chấm lửng. Và có đủ để tự nhận ra chỉ là những giọt sương tan trong nắng sớm mai vào hư không của nắng…


Cầu mong anh mọi thứ ở phía trước, đừng cười cợt với những lời em nói… Dù với anh lời nói của em rỗng tếch… Chỉ là thư tình cho mùa sang mà thôi!


 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét