Vô tình thôi! Một người chị lơ đãng giữa bộn bề, nghe những bản nhạc tôi thích, lại biếttôi đang trãi qua nỗi đau của một mỗi tình vừa mới dứt, trong cái dáng dấp im lặng, vùi mình trong từng chữ, âm thanh của những lời bài hát.
Vùi mình trong những bài Rock ầm ĩ mà nhiều người không thích, vậy mà vẫn có người hiểu, chỉ nói bâng quơ với tôi nhưng tôi cảm nhận chị hiểu rất rõ những gì tôi đang phải cầm chừng từng ngày trôi qua. Chứ không phải câu nói của ai đó nhìn vào đôi mắt buồn ruợi mà nói, khóc được hãy khóc đi em cho nhẹ lòng.
Tôi tập làm quen với sự bận rộn, tôi thích bận rộn như thế để làm đầu óc quên đi nhừng gì cần phải quên. Hay gặp ai tôi cũng bắt nhịp nói chuyện cười đùa để xoá đi trong đầu mớ hỗn độn. Người giờ đã nằm im trong kí ức của tôi, cũng đầy dữ dội, lặng lẽ. Nước mắt đêm để thay lời muốn nói trước mặt người nếu như ngay lúc đó tôi có thể chạy đến trước mặt người. Thời gian có thể phôi pha ư! Tôi không thấy điều đó ở tôi một chút nào cả. Có những sai lầm, vết trượt ngã mà không thời gian nào xoá mờ, nỗi đau âm ĩ ngày một rụi nghiệt trong lòng, Mối tình với một người đàn ông hơn 30, một người đàn ông buồn. Mối tình đó đắng, chát, cay và lầm lũi như khói thuốc quyện chặt bên ly cà phê đen.
Tình đầu nào cũng lơ đãng và buồn, biết vậy nhưng nụ cười thiếu nữ ngày nào đâu còn, chỉ thấy bên mình cái màu xám xịt của cuộc đời xấu xa đang vây bủa. Bước chân từ miền Trung ra Bắc với bao trắc trở, rồi lại mang trên mình những nỗi đau không lời, không ai hiểu và càng không biết nói cùng ai. Người có đủ kiên nhẫn để lắng nghe đâu, lại lời nạt thốt lên, ánh mắt giận dữ đổ dồn lên nhau, người có lỗi là tôi chăng? Tôi cứ mãi nghĩ, mình sai sao, sai nhiều đến vậy? Lời chia tay người cũng nói ra, cũng bẽ bàng nhưng cũng đành chấp nhận, không yêu nhau thì hãy buông tay để người tìm về nơi bình yên, cố níu kéo sẽ là đau khổ.
Chia tay tình đầu, nỗi đau mang theo cùng hành trang bước chân trôi dạt ở mảnh đất phương Nam chói chang. Giữa người và sự xô bồ khắc nghiệt lại làm tôi thấy cô đơn hơn lúc nào hết, như một bóng ma trôi dạt lập lờ giữa trần ai này. Có lẽ, tôi hơi bi luỵ tình nên khi yêu tôi chỉ biết ích kỉ với tình yêu của mình, còn khi vượt qua nỗi đau thì … ??? Thử hình dung nhé! Là con gái nếu bắt gặp một người đàn ông nào, giữa một ngày trong mắt bạn toàn là sóng biển thét gào. Một người đàn ông nhẹ nhàng, quan tâm, lo lắng cho bạn, cho bạn cảm giác an toàn rồi bất chợt một ngày xấu trời nào đó, người ta bỏ bạn đi xa, xa mãi thì bạn sẽ thế nào? Người đã cùng bạn có những kĩ niệm đẹp khó mà phai mờ trong kí ức, người cùng bạn đi từ cảm xúc nhỏ đến mãnh liệt rồi bỗng còn lại cái khoảng trống hoắc buồn bã… Muốn vô tình gặp nhau nhưng sao khó quá đỗi.
Tôi cứ đỡ đẫn nhận ra mình đã đánh mất đi một nguời, vô hình đến tàn nhẫn. Nếu thời gian có quay trở lại tôi sẽ ôm chặt nguời không cho bước chân người vô tình bỏ mặt tôi như hôm nay. Nhưng đâu thể nào… Thời gian đâu còn cho tôi ngày hôm qua!
Mộng mị vẫn chỉ chỉ là tình lơ đãng của tôi. Nỗi đau còn đó…! Xa vắng lắm rồi.
Người ơi còn nhớ…!
“Anh còn nợ em
Chim về núi nhạn
Trời mờ mưa đêm
Trời mờ mưa đêm
Anh còn nợ em
nụ hôn vội vàng
nụ hôn vội vàng
Nắng chói qua song…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét