Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2011

Vương...

Lâu
lắm rồi em mới viết lại vài dòng  nhăng
cuội để lòng bớt đi nỗi khô khan.


Không
phải ở đất Sài Gòn này em hay khóc mà thiếu đi tiếng cười. Mà bớt nỗi cô đơn
quá lớn, lủi thủi một mình trong mọi việc để nhìn từng vòng bánh xe lăn đều
trên con đường đầy khói bụi lại thấy lạc lỏng bơ vơ.


Em
sợ mình viết, rồi sẽ viết nhiều hơn, viết như thể chưa bao giờ được viết là gì.
Em viết cho những cảm nhận cuộc sống nên thơ quanh mình, hay viết cho cám cảnh
gọi là “cuộc đời”, nhưng tựu chung lại vẫn chỉ chỉ là cuộc chơi phiêu lãng của
một kiếp người mà thôi!


Không
phải đôi tay run rẩy khi cầm những đồng tiền ít ỏi của những ngày làm việc mà
trang trãi cho cuộc sống tiếp theo, càng không phải mình yếu đuối trước mọi
sóng gió gian truân. Mà bởi lòng quá cô đơn! Để đêm về lạc mình trong giấc ngủ
chiêm bao mộng mị tìm về ngày xưa.


Đôi
chân quá mỏi cho những bước chân lạc dòng… Chênh chao!


Một
cái giật mình thảng thốt, rồi nước mắt lại trào ra khi nghe đâu đó vang lên tiếng
guitar mộc “Em còn nhớ hay em đã quên”. Để lời ca trong từng sợi dây đàn, Sài
Gòn mưa rồi chợt nắng. Sợ nhất là đêm nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn
của phòng trọ, cứ rả rích từng giọt làm cho cảm giác nhớ nhà nao lên tổn thức.
Lúc đó lại chỉ muốn dọn đồ rồi đón xe về quê ngay lập tức. Hay đi trên đường
bắt gặp xe nào có biển số 92 là tự nhiên lòng thấy nghẹn lại. Bắt gặp tiếng Nôm
rặc ri của một ai đó tình cờ nghe thấy, cũng chạy lại hỏi người đó có phải ở
Miền Trung, quê Quảng hay không?


Rồi
thấy chênh chao nỗi nhớ người! Lại lo không biết người nơi xa có hạnh phúc, có
gì đổi mới hay không?


Cho
những dòng với nỗi sầu vương…


Sài
Gờn ngày nắng chênh chao…!!!


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét