Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

Giọt - Rơi

Cái tin bạn ra đi bằng sự quyên sinh làm tôi ngỡ
ngàng. Tôi cũng lường trước bạn sẽ chọn cách giải thoát nỗi đau bằng cách đó,
ngỡ ngàng vì nó đến quá nhanh. Đôi lúc tôi tin rằng bạn sẽ vượt qua, nhưng giọt
nước “Tình” đã lan quá lớn trong trái tim bạn. Lý trí cũng không đủ sức vực khỏi
nỗi đau và sức ép từ mọi phía, gia đình, bạn bè. Dù bạn có dùng phương pháp tâm
lý nhưng khi trong lòng sự cô độc quá lớn, không tìm được sự sẻ chia thì làm
sao đây???


Ở mọi thứ trên đời này, buồn vui, đau khổ, hạnh phúc cũng
do bản thân ta tự chấp mà nên. Gặp nhau ở đời đều do duyên, liệu có phải là sự
ngụy biện, nhưng cũng chỉ dừng lại ở góc nhỏ mà thôi.


Mới ngày nào bạn còn hát bài  “Trở về” mà tôi thích.


Sự quyên sinh có làm cho tâm hồn bớt đau đớn, bớt cô độc
trong mớ suy nghĩ hỗn tạp mà không một ai chịu ngồi nghe bạn giải bày. Hơn 2
năm nay tôi không gặp bạn, nhưng tôi vẫn cố gắng dò hỏi tin tức của bạn như một
sự cầu mong hạnh phúc sẽ mỉm cười đến với bạn.


Yên nghỉ bạn nhé! “Giọt nước” đã ngừng rơi rồi…


***


Đã nhiều lần tôi bế tắc, tuyệt vọng. Không dưới 10 lần
tôi tìm đến sự trốn chạy… Và cái suy nghĩ gởi thân nơi cửa chùa đã hiện hữu
trong đầu. Một chút suy nghĩ, dằn vặt với bản thân với những bản ngã… đã cho
tôi chút hi vọng. Cứ đi đi, phía cuối chân trời luôn có ánh sáng, dù mỏng manh.


Tôi quá nghiệt ngã với những suy nghĩ trong đầu nên
đôi khi làm cho nhiều người cảm thấy sợ. Cái cảm giác u uất, đơn độc trong suy
nghĩ đã làm cho tôi cứ vùng vẫy, đôi khi tưởng chừng như thoát khỏi nhưng rồi một
hồi lâu lại vướng víu vào.


Gã từng nói với tôi rằng, tôi có thói quen nhìn mọi thứ
từ xa, ngắm nhìn mọi thứ diễn ra trong cuộc sống rồi tự đắm mình dằn vặt với
bao buồn, vui, khổ đau, hạnh phúc nhưng lại ngại va chạm. Tôi tự xây một vỏ ốc
để trú mình và lặng lẽ nhìn như một sự chia sẻ. Lạnh lùng, hững hờ, khắc nghiệt
với bản thân để không bị ai đó làm tổn thương nhưng rồi điều đó lại là điểm yếu
và tôi luôn là kẻ bị thương, nhưng vết thương vô hình ngày một sâu và khó lành.


Tôi không đủ
sâu để nói một lời cảm thông, không đủ tinh tế để đưa bờ vai mình ra khi một ai
đó cần điểm tựa, càng không đủ gần gụi để chìa bàn tay mình va cho ai đó níu
vào. Tôi tự gặm nhắm nỗi buồn miên man vô tận với mớ suy nghĩ, tôi mặc kệ ai đó
nghĩ gì. Bởi, lòng người nông – sâu khó lường, cứ phức tạp thử lòng nhau, với
giả dối, trắng – đen lẫn lộn trong một tờ giấy lấm lem đầy chữ. Và tôi một mình
nhấp nhám những nỗi buồn trong veo không tên, vô hình, và ai cũng đủ bao dung
để tôi tự đi qua những nỗi niềm vẩn vơ ấy mà không trách móc điều gì.


Tôi quen
những vết đau dài đầy ám ảnh, quen cái thói nhìn cuộc đời bội bạc chia ly, quen
nhìn nhận mọi thứ ở bên mình, mà đáng ra ở cái tuổi như tôi với những suy nghĩ
đầy tươi mới, không ngồi yên. Tôi đang học cách dửng dưng, không phán xét,
không đòi hỏi ở ai cả. Cứ nỗ lực hết mình, có cam chịu lẫn sự bất cần và ngạo
mạn. Bởi một nửa hồn tôi lạnh lẽo. Đừng có thở dài lo lắng, xót xa cho em. Em
sống tốt và đang có sự vững vàng…


Điều gì
không thể đổi thay thì hãy để mặc nó như vậy, đừng có bận lòng…!!!

Sài Gòn, ngày 04 tháng 12 năm 2012


 


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét