Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2011

Phố trở lòng...



Sao gió Bắc không đưa lạnh về Nam…


Lần đầu tiên tôi nếm hương vị chuyển đổi mùa của Sài
Gòn qua từng làn gió. Mới hôm qua ánh nắng còn dịu dàng, nay lại trở nên vàng
hanh giòn tan. Mùa này miền Trung với những màn mưa bụi rả rích, lê thê, ướt át.
Cái lạnh được quấn chặt trong chiếc áo dày đan. Ai ơi… gởi cho tôi chút gió
rét…


Sài Gòn trở gió. Sáng tỉnh giấc chút gió nhẹ nhàng len
vào khe cửa, làn áo để làn da cảm nhận rõ hơn hương gió của mùa sang. Se se lạnh.
Cái cảm giác lạnh phả lên rõ ràng khi bước ra đường phố vào sáng sớm. Mặt trời
như núp sau màn mây để vướng mình cho vài kẻ đi tìm điều gì đó để lấp những
loanh quoanh, vấn thêm áo và khăn ấm.


Tôi lại tìm tôi qua từng mùa, từng ngày sang. Mãi miết
với những đống hoang tàn, vụn vặt ở trong lòng. Chí ít tôi cũng biết cười nhiều
hơn rồi đấy!


***


Mấy hôm nay lại thức dậy sớm, đôi khi thức giấc tôi lại
thẩn thờ cười thầm cho chính mình. Dậy sớm như một đứa trẻ đói thèm, hay chăng
là một kẻ lãng phí quá nhiều giờ, phút, ngày qua rồi ngẩn ngơ tiếc nuối thời
gian, dù rằng chẳng làm gì ngoài việc phung phí thời gian cho những điều tẻ nhạt,
giản đơn.


Khi đi dưới tháng ngày Mười Hai chút mây xám. Ngoài
kia là tiếng ồn ào xe cộ chạy mãi miết không biết có ngày và đêm. Nhưng ngôi
nhà, những cao ốc, đèn đường,… có ý nghĩa gì cho tôi ở thành phố này. Mới tối
nay còn chạy xe êm ả, sáng mở mắt đã thấy lô cốt chình ình, tắt đường, kẹt xe,
khói bụi… Hay nó là sự điểm tô cho sự ngột ngạt nào là người, hỗn độn xe cộ,
lòng người phức tạp sự nông – sâu, rối rắm những mối quan hệ người – người. Sài
Gòn là thế.


Cái cảm giác buồn man mác khi làn hơi lạnh của nửa đêm về sáng rào quấn quanh mình, khi bóng tối từng chút một bị thanh tẩy
thành một màu trắng xám, dãy đèn đuờng cứ lần luợt tắt ngúm, thế là ngày không
còn rất mới nữa, ngày đến rồi đó, và phố thì cứ sáng mãi sáng mãi, lúc nào cũng
sáng.


Khi không biết đi đâu về đâu, tôi vẫn cứ
yên rằng Phố sẽ cho tôi một n
ơi trú ẩn, bởi thế
năm th
ì hãy cứ tàn còn riêng tôi vẫn hãy bình thản. Cái thành phố hẹp mà
không hẹp, thênh thang cũng không hẳn thênh thang này lạ lùng vậy đó. Tôi nghĩ
là như  thế..!!!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét