Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011

Gió cuốn đi...

Từng mùa từng mùa trôi qua lặng lẽ,
sao bao nhiêu điều cứ hồi tưởng trong trí óc bé nhỏ. Ta thấy đời không có gì là
mới, sự hoang mang trở về như thời kì giông bão.


Dạo này Sài Gòn có những có những
cơn gió nhẹ len lõi, làm cho ta có cảm giác rất thích thú. Tự nhiên thấy thích cảm
giác tận hưởng từng cơn gió thổi tung làn tóc. Bởi, ngày đi làm, người lúc nào
cũng chỉnh chu trong đồng phục, tóc được vấn gọn gàng, hiếm hoi lắm tôi mới được
để tóc mình thư thái trừ khi đi cà phê hay gặp gỡ ai đó.


Từ ngày ở Sài Gòn, tôi lại quen với
chính mình trên lối đi, lối về một mình một cõi. Một mình lang thang, một mình
cà phê, một mình cười, khóc.


Và. Lại lang thang một mình, trên
lưng lúc nào cũng đeo cái mai rùa, ngồi thư thả ở khu viên nhìn mọi người cười
cười, nói nói. Cảm giác ao ước cuộc sống lúc nào cũng yên bình như thế mãi,
không bon chen, không suy nghĩ, không xô bồ. Gió nhẹ lả lướt, ánh trăng và sao
đủ để tạo một cảnh lãng mạn trong tâm hồn mỗi người. Tự nhiên tôi lại muốn hét
thật to, hét cho bao nỗi niềm, hét cho niềm an nhiên ở trong lòng lúc đó. Nhưng
ngại vì sợ người ta bảo khùng, haha.

Mà có khi tại đeo cái mai rùa, chứ không
hét thật to rồi bỏ chạy cũng được, dù có đứt dép hay mất dép, hehe.


Không muốn trạng thái cảm xúc lẫn
tạp, lại len lõi vào góc quen và hương vị cà phê ca cao. Quán vắng, đèn vàng. Vị
cà phê cacao quen ở CS Xanh. Hay, mọi thứ trên đời đều sẽ trở về cát bụi như tự
thân nó sinh ra. Niềm vui, nỗi buồn, tình yêu và sự tuyệt vọng. Nhiều thứ được
sinh ta và mất đi trong một khoảnh khắc, cõi người, đời người quá ngắn, không
có gì để đo được nên phải gói gọn trong “khoảnh khắc”, mênh mông, ngắn ngủi, (ha ha, cười thầm trong bụng với lý lẽ của chính mình nghĩ ra) 

 


Lúc khuya lửng thửng về ghé ngang khu viên gần nhà, ở
đầu đường D9, có hội sinh vật cảnh mới mở, thấy treo quá trời là hoa phong lan,
loại hoa tôi thích nhất. Tự nhiên ở trong đầu lại nảy thêm ý định, hay xách trộm
vài giỏ đem về phòng. Nhưng nhìn lên thì thấy treo cao vời vợi, không sao lấy
được
(mô Phật, không mang thêm một tội nữa là “trộm”, haha).

Dạo này mình hay điên điên
kiểu như vậy đấy! Đứng ngắm nghía các kiểu dáng của hoa phong lan trong đêm tối
dưới ánh vàng mập mờ.


Ngọn lửa lòng không làm được gì nhưng bản thân lại thấy
cần và để có một ngọn hải đăng trong lòng thì chính bản thân cần học cách tạo
ra nó. Điều đó là cần thiết để xua đi cái lạnh!!


Biển mênh mông nhưng vẫn có bờ. Mây trôi lang thang vẫn
có hạn dừng. Bước chân đi mãi miết, lòng người quá sâu. Tôi là ai, là ai…???
(Muốn hét thật to cho gió nổi trận cuồng phong, haha, gió ơi….)


Nơi trời xa này, một mình em đi về trong khoảng trời
ngược gió trên con đường vắng lặng. Gió vẫn hồn nhiên, trêu đùa, nghịch ngợm và
im lặng đi bên cạnh tôi.


Mùa đông hãy còn đây… Gió ơi cuốn đi…


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét