Gió phương Nam không đủ lạnh để làm cho tôi co ro mình
trong chiếc áo len, trong khăn choàng cổ, co ro hít hà cái không khí trời trở
gió mùa. Dù sáng tỉnh giấc trong hơi se se lạnh nhưng không đủ để át đi tiếng ồn,
cái nắng, cái gió hanh hao. Tự nhiên rất đỗi nhớ Vinh, nhớ nhà, không biết điều
gì trong lòng mình nữa. Nhất là buổi sáng đi làm trong làn gió mới của ngày, có
lúc tự nhiên thấy sóng mũi nồng nồng.
Cái không khí Giáng sinh trong tiếng nhạc rồn ràng khắp
các nẻo phố, cái cảm giác trong lòng chóng vánh. Cũng sắp hết năm rồi, những rối
rắm, những buồn đau sẽ được tắm táp và được giấu mình, lúc đó biết đâu tôi sẽ
là một khác.
Không biết may mắn hay sao, thứ 7, công ty cho nghỉ làm. Sáng
tỉnh giấc từ 7h00, tự nhiên sửa soạn mọi thứ chuẩn bị cho một cú đi hoang không
định trước. Cũng may sao hôm nay trời không nắng, gió hanh nhẹ.
Sáng khởi điểm bằng việc đón xe bus đi thẳng xuống Bến
Thành, mới sáng Sài Gòn kẹt xe thấy ngán. Đang không biết phải bắt đầu đi mô, hỏi
mấy chú xe ôm hướng đi về phía nhà thờ Đức Bà. Đi bộ về hướng nhà thờ xa thấy ớn,
nhưng cuối cùng cũng đến nơi. Lần đầu tiên vào nhà thờ, buổi sáng mà nhiều người
vào nhà thờ cầu nguyện. Nhìn ngắm hả hê, thì ngồi trước Bưu điện Thành phố ăn
Oshi, nhìn mọi người chụp hình cưới, trang điểm quay Video ca nhạc. Đủ no để đi
bộ tiếp, dạo một vòng trong bưu điện để nhìn kỹ kiến trúc Bưu điện và Nhà thờ Đức
Bà.
Lang thang vài nẻo đường, nhìn trang hoàng Giáng Sinh,
lung linh, đi buổi tối mới đẹp, rực rỡ đầy sắc màu. Lúc đi như vậy một mình tự
nhiên cười thầm trong bụng, thấy mình điên điên chút, hehe. Đang nghĩ vậy, chân
lại đưa đẩy sao vào tòa nhà Vincom bóng bẩy đó, nhìn ngắm mọi thứ đắt tiền cho
đã con mắt.
Ngồi cà phê bệt ở Công viên xanh khoảng trưa, thấy mọi
người bắt đầu đổ dồn nhiều dần, chắc giữ chỗ cho chuyến thăm thú Giáng Sinh về
đêm ở Sài Gòn. Thấy đông người thấy sợ, đón xe bus trở về, nhưng mới có 1h mà kẹt
xe tùm lum ở CMTT. Đến Công Viên Lê Thị Riêng thì xuống để đi lòng vòng, tại
lúc ngồi trên xe Bus thấy trang hoàng ông già Noel, người Tuyết đẹp quá nên tò
mò.
Chân mỏi nhừ lại bắt xe Bus về siêu thị Big C chơi, chủ yếu
là tránh cơn đau đầu bởi lang thang đầu trần nguyên sáng và trưa ở ngoài trời.
Trong túi sắp hết tiền cho những thứ ăn vặt dọc đường và tiền xe Bus không biết
bao nhiêu lượt (hê hê). Dạo vòng siêu thị, đi ăn KFC cũng mất gần 2 tiếng mới
đón xe về lại phòng trọ.
Có ai trái ngược như mình, đi chơi Giáng Sinh vào buổi
sáng, trong khi mình đi về là lúc người ta phóng xe ra đường để đi chơi. Và
dòng người bắt đầu đông lên, kẹt xe, khói bụi ngày một oi nồng trên vài nẻo đường.
Ngủ một giấc, rồi lại đeo tiếp mai rùa ra quán cà phê ngồi
bên ly cà phê đen không đường nhỏ giọt, vị đắng như "thuốc". Tự cho bản thân một
ngày đi chơi Giáng Sinh ở Sài Gòn lạ lẫm.
Tiếng thời gian khẽ khàng đi qua cửa. Một mùa mới, năm mới
và những niềm tin, hạnh phúc mới sẽ đến. Liệu điều đó có dành cho tôi một chút
nào không?
***
Thả lỏng nào.
Không có ai nên cầm tay người Tuyết cho đỡ quạnh tí.
*
Tuần lộc ở tòa nhà Vicom
***
Tranh thủ lưu dấu vết không để gió thôi làm bụi mờ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét