Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2012

Hư hao..!!

CHO NHỮNG NGÀY
Nhiều lúc thấy Sài Gòn hanh hao, vừa hư vừa thực. Có khi trên con đường quen mà thênh thang không mấy người. Đôi lúc xa lạ và bỡ ngỡ trong tôi, những cái ngó nhìn và ánh mắt khiến tôi thấy khó chịu, sợ hãi. Sự ồn ào. Rộng rãi “chật hẹp” đến tội nghiệp.
Không phải thu, nhưng nơi đâu đó hoa sữa len lén ngân hương trong con hẻm dơ dớp. Ngỡ ngàng. Ngẩn ngơ. Mơ màng nhớ đến mùa hoa thoang thoảng ở góc phố quê, ở mảnh đất mà tôi biết đến TÌNH. Như vươn trên nếp áo gấp. Lại một điều gì đó không thực. Đưa mắt nhìn lên bầu trời, giữa chật chội ánh sáng đèn màu cố nhìn sâu vào màn đêm thăm thẳm tìm kiếm ngôi sao nào đó mang tên mình. Ý nghĩ dở người thoáng chốc trong đầu như chính lòng dâng lên khúc nhạc thiết tha.  
Chuyển trọ. Bắt đầu một cuộc sống mới hoàn khác. [Cười].
Xa rời vòng tay của chị, dù chị không bà con họ hàng nhưng đã cưu mang tôi những ngày ở Sài Gòn não nề này. Bây giờ là hoàn toàn tự lập hơn. Hình như Sài Gòn: nơi dành cho những đứa đau thương trú ngụ
Thời gian lúc nào cũng vậy, cứ thở hồng hộc mà chạy. Chỉ có tôi thì cứ ngơ ngác đứng một nơi, không chạy – không đi, mặc kệ thời gian chạy méo mó thế nào. Tôi cũng không biết  mình đang chờ đợi điều gì nữa. Trạng thái trống rỗng hoàn toàn mà bản thân thì phải vác nhiều thứ phải lo nghĩ, phải làm.
Buông. Rất khẽ…
Cơn gió lẻ nào đó khẽ lướt qua làn tóc rối. Dường như, có những nỗi buồn thấm sâu trong lòng không biết phải nói, bộc bạch thế nào. Bản thân mình sao phức tạp thế cơ chứ. Ở cái tuổi chết non quá sớm, rồi rơi vào trạng thái sâu thẳm đen. Có điều gì đó gọi là vui, là buồn.  Nhiều khi sợ hãi với nỗi cô đơn trong lòng, hai tay ôm lấy mình ngồi ngụp một góc như cố xoa dịu thôi đừng run rẩy.
Có những chiều, nắng buông hờ hững, dưng có tí se sắt lạnh. Tôi hoài nhớ mãi một điều gì đó mà trong tôi mãi mơ hồ không thể nhận rõ, cũng như cái cách tôi đang tập quên và tập bản thân mạnh mẽ hằng ngày. Thôi khóc trong những đêm khuya dài, vắng lặng.
Hình như tôi đang cố thay cho mình một tấm áo vững hơn, dù nó mang hình hài ghê gớm đi chăng nữa. Để bớt đi những vết cào cấu trong vết thương lòng.
Có lẽ…

 

1 nhận xét:

  1. Bạn viết tản văn rất thực, vì vậy rất hay. Trải lòng cũng là 1 sự dũng cảm đó.
    (Nice to meet u here.)

    Trả lờiXóa