Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012

Lẻ...

23h10. Vô tình mở lại những bài viết cũ trước đây. Tâm trạng ê chề, lật lại bài viết trước mọi điều chơ vơ cho lúc này!!

                                                                    ***

Liệu có ai trên đời lại thích thú chọn sự cô độc một mình là sở thích không? Hay lại cảm thấy bản thân thích hợp với cuộc sống đơn lẻ như vậy?


Trăng trên cao vẫn đơn lẻ một mình giữa đêm khuya vắng. Gió lẻ vẫn thổi từng ngày. Mây vẫn trôi lơ lửng lẻ vắng. Mặt trời vẫn lẻ mọc hằng ngày với ánh nắng ấm. Cái lẻ tận xa xôi, sâu kín…


Một mình trong căn nhà, tự bày biện, trang trí ngôi nhà theo ý thích. Để khi buồn hay tâm trạng lại lúi húi một mình đọc sách, xem ti vi, nấu vài ba món ăn rồi lại ngồi thưởng thức một mình. Tôi không biết có ai đó như thế không? Với tôi thì cái lẻ đó đã quá quen. Để bao năm vài người thân gặp lại vẫn câu nói cửa miệng “D vẫn là D như ngày nào?”. Vẫn một mình, ít nói ít cười như ngày nào, khuôn mặt luôn lành lạnh, đôi mắt buồn rượi, cái già cỗi căn thâm khố đế. Bước ra khỏi nhà từ lúc tờ mờ sáng, về nhà khi phố lên đèn, bao nhà đã lên mâm cơm quây quần.


Ngồi chung bữa ăn, hay cùng một mái nhà, cười cười nói nói bao câu chuyện rời rạc trong ngày với những người thân vẫn thấy mình lẻ. Bên cuộc vui với bạc bè, tự lạc mình ở một góc nào đó, có khi người ngồi bên mà hồn lại thơ thẩn ở nơi đó với chốn riêng lẻ. Vẫn cố gắng để giữ mình còn là “người”, vài ba mối liên lạc với cuộc sống để không lạc bầy “người”.


Cũng lâu rồi! Cảm giác chống chếnh trong cuộc sống cùng bầy người. Thấy trống, vắng điều gì đó. Phải chăng là không tìm được ai yêu thương, hay yêu thương ai đó trong “bầy” nháo nhác này. Vắng đi tiếng cười đúng nghĩa một con “người” sống. Hụt hẫng hay khoảng vắng trong lòng cứ ngày một loang lỗ, nhói và buốt. Là tôi, đêm về mở những bản nhạc của Trịnh đủ nghe bên tai, là viết linh tinh gì đó trong cuốn sổ ở ngăn kéo bàn. Lớp bụi thời gian đã phủ mờ lên tôi, một tâm hồn già cỗi từ lâu. Không có sự chờ mong, hy vọng điều gì để mình thay đổi.


Và có lúc cảm giác thèm người chết đi được. Nắng vẫn ấm và đẹp, đường phố vẫn dòng người và xe hối hả vậy mà thấy lạnh! Cái lạnh như băng đá cứ bao phủ.


Thèm được ai đó nắm tay, được kéo nhẹ người vào vòng ôm thật chặt dù đau điếng người. Cải lẻ trơ trọi đôi khi đến tội nghiệp như cái cây từ lúc nào nào thiếu vắng chút mưa rưới nhẹ? Như bản năng sinh tồn, tồn tại vô hồn mà thôi!  


Cái “tôi” già cỗi ngày nào tự nhiên thấy thèm là “người” bình thường. Có ai đó làm vai khi cảm thấy chơi vơi, là chăn ấm khi trời trở lạnh đông về. Là khi mệt mỏi có chiếc gối vững chãi ở bên. Để tôi hôm nay, không cần phải giấu chặt cái lo lắng về ngày mai, công việc là gì và sống như thế nào? Cần một căn phòng nhỏ để trở về khi đêm buông.


Nhớ ai đó lắm mà không dám nói. Trong lòng vắng vẻ một nỗi cô đơn sâu kín. Là không tiếng cười chất “người”, không tiếng nói “người”.


Ôi, LẺ. Đau và nhói, Buốt lạnh cả người và tâm hồn. Nếu người mà mình chờ đợi chạy đến bên cạnh lúc này thì hay biết mấy nhỉ? Để con số lẻ này không còn ở ngày hôm nay nữa. Một tình yêu chăng? Có mơ mộng hay hoang tưởng của những người đang đơn lẻ như tôi chăng? Đôi khi một cuộc tình cũng phải có 2 người, mà tôi điều đó sao xa thế. Đơn lẻ chờ đợi, mỏi mòn…


                                                                                                      (16h46, 02/04/2011)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét