Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2012

Gió "mồ côi"

Gió thổi hoang hoải khắp
chốn. Không biết gió có mang nỗi buồn, nhưng sao từng ngọn gió thổi tôi cảm nhận
nỗi “mồ côi”. Hay tại lòng nặng trĩu rồi cơn gió xốn xang cái cảm giác lạnh buốt,
dù ở chốn đông người, nắng gắt mà mình cứ bảo sao lạnh quá!


Phải chăng trong lòng mang
đến cái viễn cảnh thực rồi ta tự họa cảnh cho nó. Nhưng  rồi mọi thứ cũng trở về cát bụi mà thôi. Tình
yêu, tình bạn, tình người, vui – buồn – oán giận, mọi thứ đều ngụp lặn trong thứ
hư ao vô hình. Nhưng sao ta thấy chống chếch trong suy nghĩ. Cuộc sống hay cuộc
đời này đều là ảo ảnh. Nhiều khi thấy nó phù du, phù phiếm. Tất cả rồi sẽ tan
biến, chẳng có gì là hữu hạn.


Cũng có bao người đang
cố say đắm cuộc đời, mà nhiều khi nó chẳng đáng gọi là cuộc đời? Cũng đen – sáng
tung tóe, cũng buồn – vui tạp nham, cũng oán ghét và yêu thương xen lẫn. Đơn giản
là vì con người cần nếm trãi như thế??


Chếch choáng men say,
giọt nước nào mặn chát lăn dài khi nghe bản nhạc buồn nào đó. Nó như rót vào
tim, vào đầu đúng với tâm trạng trống rỗng vô cùng, trạng thái lơ lửng như ngọn
gió “mồ côi” vụt qua. Thoáng chốc.


Kiểu hoa chưa kịp nở đã
héo, nhiều khi phức tạp đến khó hiểu của bao người nhìn vào. Ánh mắt sao u sầu
chất ngất. Buồn lởn vỡn rồi  sống kiểu gượng
gạo, cười gượng gạo và căn phòng nhiều khi bé nhỏ chật chội mà thấy rộng tuếch.
Mà không đúng, ở tuổi như tôi không được buồn trong mọi thứ như thế!! Nhưng tôi
thấy cuộc sống đã chết non từ lúc nào rồi. Nó chết cả hơi thở, nụ cười và sự mặn
chát. Mà được mấy ai hiểu, kiểu như gió “mồ côi” vẫn phải thổi len lõi, nhiều
khi thấy chếnh vếnh đến tội nghiệp.


Gió “mồ côi” cũng phải
sống, thổi tê tái, buồn và đau tê tái, khô héo, và đơn lẻ hoang vu một mình khắp
chốn. Không đợi chờ, những cuộc gặp gỡ không tên thoáng chốc, đứng nhìn đám cỏ
non lả lời theo cơn gió, cánh đồng xa xôi, bản nhạc ngóng đợi rồi như kẻ vô định,
lang thang khắp chốn với cái kiếp sinh ra rồi lặng lẽ với cát bụi khi đã mệt mỏi.
Tng tại sao là một mà không hai, hay như cái kiểu “mồ côi” người ta hiểu.


Không đợi chờ, chỉ đủ
nghe tiếng hát của cuộc sống đang réo xoáy vào tim. Trong một ngày, 24h, trong
24 năm? Để rồi gọi là tập sống, tập quên, tập chịu đựng Tập sống trong thiếu thốn,
trong cùng cực, trong day dứt và trong vết nhơ nào đó được vết qua…


Gió “mồ côi” vẫn phải
theo đời gió…


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét