mưa, những âm thanh không tuổi lại đánh thức tôi về những hoài niệm và mang những
cảm tưởng thất lạc. Một mình và miên man nghĩ về những ám ảnh gần đây. Nhạt
nhòa nhưng vẫn đủ gây nên cảm giác bất an mơ hồ. Cơn mưa chiều nay cũng lạ, e
thẹn và vụng về, lặng thinh rồi bỗng buồn bã.
Nhớ nhà. Muốn về nhà. Một khái niệm khó hiểu đối với mình. Có lẽ
là sợ. Khá sợ khi phải về nhà. Không đủ
can đảm bước đi, và khi cố trân mình để bước đi lại bất lực bởi những ám ảnh
trong đầu.
Con người cần sống thực tế, nhưng thực tế lại là cái gì đó huyễn
hồ với tôi. Cuộc sống của tôi hiện tại
là những chuỗi ngày. Chuỗi ngày. Đôi khi là chạy, có khi hờ hững, lắm lúc giản
đơn là xuôi theo vô thức của thói quen.
Nhìn mưa đang dội trên mái tôn phòng trọ, miên man nghĩ, cái cảm
giác thèm QUÊ lại le lói. Chuyến đi Bình Thuận – Lâm Đồng đã qua được 2 tuần,
trong đầu tôi lại ẩn hiện bóng dáng quê nhà khi nhìn cảnh vật qua khung cửa
kính. Để rồi bây giờ tôi mới phá hiện ra rằng, mình thích nhìn cảnh vật qua ô cửa
kính trên mỗi chuyến đi không tên. Khi kính cửa xe cứ rung lên bần bật, hai bên
đường ngút mắt bởi những thửa ruộng lien tiếp nhau tạo nên một màu xanh vô
vàng. Và thấp thoáng là mái nhà nông thôn đã bị cháy xém bởi hơi thở thành thị.
Khói chiều phía chân trời gợi nhắc về bếp lửa của mẹ những ngày ấu thơ đã xa.
Thời khắc nhá nhem tối, người người hối hả cho bữa cơm chiều, ta
thì lạc mình với nơi xa. Tiếng chó sủa văng vẳng, mấy đứa nhỏ tấm tức khóc, bản
tin thời sự thì vẫn cứ thế vang lên đều đều. Cuộc sống yên tịnh ít tiếng người –
hay đúng hơn ít cảm nhận tiếng người đã quen nên đi khi ngang qua một mái ấm lạ mà trong không
gian có đầy những âm thanh – người như thế, bỗng nhớ quá chừng ngôi nhà của
mình ở quê. Tình quê hương, gia đình là môt cái gì đó nghe có vẻ xa xôi, sáo rộng
và thậm chí ít hiện hữu trong đầu tôi, lúc thế này bỗng thấy rõ đâu đó trong tôi
một khung cửa nhà nơi ba má đang ngồi bên những buổi chiều oi nồng. Cái mảnh đất
quê nắng cháy tróc da, mưa dầm thúi đất, ở chẳng yêu mà đi thì nhớ. Bóng quê với
mớ lá cây cháy úa vẫn ngày ngày rơi xào xạc bên trên đất đai cằn cỗi, nhấp nhô ụ
đất, trên đám cỏ gà, cỏ hôi, cây chó đẻ mọc hoang từ năm này sang năm nọ.
Người ta hay cố tình bỏ quên
những thứ bình dị quá đỗi như vậy để chỉ nhớ, chỉ kể về quê hương mình với dòng
sông êm đềm, đôi bờ là hàng cây xanh um tỏa bóng, chiều chiều mặt trời đỏ ối
sau đỉnh núi, sau ngọn dừa mà quày nào cũng trĩu trái, và những đêm trăng sáng
tỏ đến hẹn lại hẹn người trên ngọn tre đầu hè. Ở đâu cũng có cảnh đẹp, ở đâu
cũng có những bức thủy mặc tựa thiên đường, nhưng ở đâu cũng có cỏ hoang mọc
lan tràn đầy ngõ như đám giặc trơ lì xấu xí, ở đâu cũng có áo rách, người ta với
hàng muôn vẻ mặt: buồn - vui, thiện - ác, hồn nhiên - cỗi cằn... Hành trang cuộc
sống cho mỗi người, điểm khởi nguồn của mỗi người thật quá khác nhau mặc dù đôi
khi quê hương chúng ta chỉ có một, hay giống nhau đến mức gần như là một.
Nhớ những ngày ấu thơ Tôi đã từng
là một con bé con ở truồng tắm mưa, từng giành giật xô đẩy mấy đứa hàng xóm để
được đứng dưới cái ồ ạt của nước từ trên máng xối Tôi cũng từng là đứa trẻ
ranh, chỉ chực giật được nguyên cặp giấy trắng tinh giữa quyển vở để len lén
chui vào một góc rồi cắt dán cho được con diều hình vuông với hai cái đuôi dài
dài, để mừng rỡ xúm xít chạy nhong nhong trên đường với một niềm tin chói lóa
như nắng hè rằng nó sẽ bay lên được bằng sợi chỉ của mẹ ...
Ôi, tuổi thơ của tôi, đơn giản
chỉ là một đoạn ngắn ngủn trên con đường mòn đầy bụi đỏ này. Ra đi, trở về, rồi
lại ra đi, biết đến bao giờ thực sự trở về?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét