Về đi em. Về đi, thân con gái một mình sao cứ đi hoài vậy? Về
đi, quê nhà luôn là bình yên cho những đứa đau thương mà em. Mỗi khi online,
hay điện thoại, vài ba người bạn bè lớn tuổi bảo với tôi, về quê đi em. Về đi
em, đừng bỏ lại sau lưng duyên cho tuổi đá, lệ nào cho vừa, môi có còn cười.
Đôi khi nói vu vơ có ai đó ngồi bên, nắng quê tôi cháy rát mặt,
cỏ còn không mọc nổi, cháy khô trốc trơ trọi. Còn mùa mưa thì dầm dề, lê thê
cùng với cái lạnh ủ ê, tê buốt. Rồi bất
chợt cười to…
Không biết bàn chân tôi đã đi qua bao nhiêu ngày của nỗi cô đơn,
và yêu nỗi cô đơn như người tình, như một nỗi xót xa đơn lẻ. Ba mẹ sinh tôi ra,
nhưng đâu có hay rằng đứa con gái như tôi đã khóc, đã cười trong từng đêm vắng như
thế nào. Đã từng ngây dại cho sự yếu đuối và bạc nhược. Nơi mà, đứa con gái chật
vật với tình thương nông nỗi và mê muội. Đêm dài khó ngủ, bàn tay nào lùa vào
mái tóc vỗ về nhỏ nhẹ, khi bước chân tôi cứ muốn xa dần, xa dần bố mẹ.
Giá như tôi không là đứa con gái mơ mộng, cứ vô tư sống với những
thứ tình cảm nhợt nhạt. Giá như lúc nào tôi cũng biết đùa cợt, sáng nắng chiều
mưa với chút tình thoáng qua như mây khói, vài ba ngày lại quên lãng nó ở góc
nào đó xa vắng. Không quá nặng tình, không đa cảm, đa đoan thì có lẽ bớt khổ
tâm và nhẹ gánh ưu tư. Có lẽ đời tôi cũng bình dị như bao người, đã yên vui như
mùa hoa nơi. Mảnh đất khô cằn sỏi đá. Mọi thứ đều hoang sơ, nhưng đổi lại nơi
đây những chùm hoa bằng lăng tím biếc ngất ngây. Hoa giấy lại rực rỡ hơn khi
trơ mình với cái nắng miền Cao… cháy. Phải chăng, nắng Sài Gòn chưa đủ độ giòn
hay phố thị xa hoa nắng chưa ươm chín màu hoa bằng lăng thì phải. chưa đủ ướp
màu hoa giấy. Để rồi nơi đây, chốn khô cằn sỏi đá mà loài hoa bằng lăng tím ngắt,
hoa giấy tươi rói, rặng rỡ, tươi nồng dưới nắng gắt cháy bỏng.
Bước chân hoang đàng ở cao… mà không đúng dịp mùa hoa cà phê,
nhưng bù lại đã ưu ái cho tôi gặp sắc vàng óng của Dã quỳ. Từ ven đường, len lỏi
đến ngõ nhỏ, thấp thoáng bên hàng rào, và bạt ngàn dưới những tán thông lao xao
trong gió. Dường như nắng nơi đây đã ưu ái cho Dã quỳ hội hết vào những cánh
hoa mỏng manh, nhỏ bé vươn mình hướng mặt trời…?
Ngồi nghĩ về những đứa như tôi, lắm khi dễ tổn thương, ngu ngốc,
điên rồ. Rồi không biết lần này em chọn cách đi xa, xa thật, đúng không nữa…
Yêu thương xa vời. Dẫu là gì thì Sài Gòn cũng chỉ hai mùa mưa nắng…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét