Ta tưởng mình đã
thôi biết khóc, tưởng đã là ta khác đi rất nhiều những ngày để lòng mình lung
lạc theo nhưng cơn mưa.
Ta cứ ngỡ hình ảnh người trong ta cũng tan đi trắng xoá theo mùa
mưa về, theo từng góc phố.
Vậy mà sao hôm nay, nụ cười ấy, cái nắm tay và vòng ôm ấy lại
trở nên đáng sợ.
Người xa ta, xa
ta tự rất lâu, vòng ôm ấy cũng thuộc về một nơi êm đềm khác.
Trong mỗi giấc mơ, ta nghĩ chỉ có một mình ta, cùng những thế
giới của khoảng cách, thế giới của người, ta nào có biết đâu.
Người chạm vào ta bằng nỗi nhớ của ngày xưa, trái tim ta khô héo.
Bàn tay người dành cho ai kia? Nào phải ta đâu?j
Khi gục ngã ta chỉ biết bấu víu vào chính ta, người đứng
đằng xa và biết rằng ta thừa sức đứng đậy phải không?
Đứng dậy tả tơi, đứng dậy dập nát, nhưng rồi cũng phải đứng dậy
…thế thôi.
Trời mùa đông, người mua khăn choàng cho người khác mà quên nhắc
ta phải mặc áo ấm khi đi ra ngoài, vậy rồi ta vẫn không cảm lạnh, có lẽ ta đã
quen mất rồi, tự mình chăm sóc bản thân.
Ngay khi cô đơn ta vẫn thấy rằng sự cô đơn đầy ấm áp.
Vậy rằng, còn gì nữa đâu nữa mà hờn ghen. Nếu đầy bản lĩnh hãy
giữ tình yêu của mình, đừng ghen tuông với quá khứ. Em và anh đã là hai phương
trời cách biệt. Nếu anh còn giữ cho em chút tình thì cũng nên cân nhắc những
lời nói, biết giữ cái thế giới riêng ở chừng mực sâu thẳm nào. Đừng ai bớt móc
lại nỗi đau nữa. Ta xin các người đấy!!
Cuộc sống mỗi
người đã là mỗi ngã, lo lắng, vật lộn riêng. Cái gì thuộc về mình sẽ về mình,
còn những gì không thuộc về ta thì có cố níu vẫn vậy. Quá khứ đã là hôm qua,
bây giờ người đã yên ấm với tình mới. Em đâu có nghĩa lý gì nữa.
Cảm xúc nhất
thời đã qua. Đừng hành hạ em nữa bởi những câu nói vô tình.
Người ơi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét