Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012

Cứ ngồi lặng im thế, và khóc ...

 



Giữa những ngập tràn của bóng đêm 
giữa những yêu dấu đã vỡ vụn trong tay mình 
ta cứ ngồi lặng im thế, và khóc… 

Không thể nói với ai điều mà ta ngỡ là vĩnh viễn 
không thể nói với ai về thứ tình yêu mà ta đã từng
thề chẳng bao giờ hối tiếc 

không thể nói với ai rằng trái tim ta thật ra chỉ
còn mang hình hài của đất cát 

không thể nói với ai những gì sót lại trong cuộc đời
ta có khi tệ hơn cả giọt nước mắt 

biết làm ấm lòng vào giây phút đớn đau… 

Ta cứ ngồi lặng im thế như chưa được một người hứa
về ngồi khóc bên cạnh nhau 

cõng lên vai giùm những muộn phiền của đêm nào thức
trắng 

tách ra nỗi đau nào hồn nhiên, nỗi đau nào trĩu nặng… 
rồi đặt lên chăn gối một viên đá ướp lạnh 
những giấc mơ thiếu vắng tiếng cười… 

Biết rằng sẽ nợ đôi bàn tay vào khoảnh khắc bất động
với đôi vai 

bỏ mặc cho gương mặt người câm nín 
như pho tượng chỉ chờ được hồi sinh mà chờ mãi
không đủ đầy được cảm xúc 

rồi tuyệt vọng hóa thân vào một kiếp khác 
để oán ghét chính bản thân mình! 

Những gì còn sót lại trong dáng ngồi ấy chỉ là đường
nét của nỗi cô đơn 

vẽ bằng hơi thở dài ngơ ngác 
làm sao hiểu con người của ngày hôm nay thật ra
đâu còn gì là đơn giản 

sống một quãng đời nhiều lo toan mà lo toan nào
cũng dành cho người khác 

đã phải quên mất mình… 

Ta cứ ngồi lặng im thế rồi sợ hãi khi nghĩ đến
giây phút đứng lên 

lúc trong lòng không còn gợn sóng 
ta cười nói hồn nhiên ngoài kia bằng một bộ mặt lạnh
lùng nhất 

ta yêu thương theo cách của những người sinh ra
không hề có tuyến nước mắt 

ta từ chối cuộc đời ta… 

Từ muôn trùng kí ức ta vẫn đủ mười ngón tay để
chìa ra 

nhưng rồi biết đã như người đuối sức 
không thể nắm giữ dù chỉ là giản đơn như một sợi
tóc 

phải chờ đợi đến khi trái tim rời bỏ từng phần
tình yêu trên chiếc bóng 

ta mới dám nhận lại mơ ước bình thường… 

Được ngồi lặng im thế, và khóc… 
cho tất cả những yêu thương!

--- Nguyễn Phong Việt

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét