Thứ Tư, 20 tháng 6, 2012

Rệu rã...

 



Muốn viết, những dòng cảm xúc lan man. Nhưng
sao cứ gãy đoạn, những entry dở dang xếp đầy, khi đến cả con chữ cũng rệu rã.
Trỗng hoác. Rã rời, tưởng như đang thoi thóp một chút sức lực còn lại để lê
lết. Hay đó là sự gục ngã?!.


Giá như chết đi một lúc. Chỉ nằm xuống thế
thôi, không nghĩ gì hết, ở trạng thái an nhiên nhất. Không mãi miết lo nghĩ về
đoạn đường phía trước sẽ ra sao, phải kiếm tìm lối đi cho mình. Chỉ đơn giản
nằm xuống thế thôi, tim không còn đập để không biết đến yêu thương, oán giận,
đau đớn hay hạnh phúc. Không còn cô độc với chính mình hằng đêm, chỉ có bóng
đêm của ngôi mồ lạnh hoang vắng. Tất cả được xếp lại và phủ lên một màu rêu. Để
giấc mơ không còn đi hoang nữa. Chết đi một lúc thế thôi để biết cảm giác chết
sẽ thế nào?...


Chỉ đơn giản thấy xa lạ với mọi thứ quá. Sài
Gòn ôm trọn trong con những đêm dài khó ngủ, nước mắt lưng chừng vì tủi hờn.
Nhớ nhà, nhớ gia đình. Nhớ cái dáng Má liêu xiêu, mỏng manh trên từng vòng bánh
xe đi khắp nẻo đường mưu sinh vì gia đình. Gương mặt đăm chiêu, khắc khoải lo
lắng nhưng không dám thổ lộ của Ba.


Con nhớ những bữa cơm chiều ngồi quây quần với
rau cá giản đơn đầy ắp tiếng cười. Khi con cảm thấy mệt mỏi được Ba má chăm nom
từ những điều nhỏ nhoi nhất. Muốn nghe Má cằn nhằn con gái hư, không làm gì nên
chuyện sao đi lấy chồng.


Ở Sài Gòn, nó cảm thấy đơn giản rằng hạnh phúc
là không bao giờ đủ cho mỗi người, mà nỗi đau thì ai cũng dư thừa. Phải chăng là
yếu đuối. Bất lực, không đủ can đảm để đối diện với mọi thứ. Sợ những câu hỏi
của Ba má về công việc, tương lai và cả những dự tính phía trước. Trả lời
sao khi mà mọi thứ mông lung quá đỗi.


Sài Gòn rộng lớn, ồn ào, náo nhiệt, xa hoa,
bóng bảy, đâu có hay rằng trọn lòng Sài Gòn là nỗi cô đơn rộng lớn. Bao nhiêu
con người đều chôn chặt cái tâm hồn lại để đánh đổi lấy cái gọi là cơ hội mới,
cuộc sống mới. Sài Gòn đâu phải là miền đất hứa, cơ hội nhiều nhưng đồng nghĩa
với nó là sẽ đánh mất đi cũng rất nhiều thứ mà đến khi dừng chân lại mới ngỡ
ngàng.


Sài Gòn không bao giờ ngủ. Bao nhiêu phận
người vẫn lầm lũi kiếm sống không kể ngày và đêm. Họ từ rất nhiều miền quê khác
nhau, sống bằng nhiều nghề…


Ly cà phê đen chậm rãi nhỏ từng giọt rệu rã
vào lòng… Đắng…!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét