Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Này em. 23 rồi đó...!!

Cà phê từ bản radio


Em sợ màu nắng Tháng sáu. Sợ màu tím man mác của Bằng lăng. Sợ
lại rơi những giọt nước mắt lưng chừng vì những điều vẩn vơ. Đã cố gắng bẻ hết
những cảm xúc lủng đoản. Tâm trạng nhiều khi cứ tư lự, nhạt nhòa. Chẳng vui,
chẳng buồn nhiều, cũng chẳng cần gì mặc dù không cảm thấy gì là đủ. Em cứ như
thể người hành khất đi xin đôi ba câu chữ để chắp nối nỗi lòng, rồi ngồi lê lết
khắp nơi mà chẳng biết mình muốn gì. Nhàm chán bản thân…


Bởi. Em đâu đủ rộng lớn để ôm đồm những xo buồn thỉu. Em nhỏ bé
sao đủ để ôm nắng vào lòng. Đôi tay em làm sao đỡ được ánh trăng khuya đã già.
Bởi có Sn nào mà em không ngồi gõ lạch cạch để viết blog cơ chứ. Hay lại sợ cái
cảm giác trơ trọi của mình, ngồi nhâm nhi ly cà phê đặc sánh của ngày.


Em đa mang, đa cảm cả một chiều dài cảm xúc để nhiều khi đến bẽ
bàng bởi đôi câu nói vô tình. Chỉ đơn giản là lời nói vô tình thôi mà, sao phải
khóc, phải nghĩ suy.


Thôi em à! Mùa đã sang rồi. Đau đáu tìm chi cánh bằng lăng đã
rụng. Dù rằng em chênh vênh bước qua từng mùa kiếm tìm chút yêu thương đang lạc
lỏng chốn nào. Bóng dáng xiêu vẹo , đua tay đổi lấy những rách nát mà miệng vẫn
cười tươi.


Chờ chi em ơi! Biết có ai về gom chút tình khô run rẩy. Ừ, thì
thôi, em cứ tự cho mình được lãng đãng, chống chếnh giữa chiều thương – ghét,
buồn – vui, quên – nhớ. Con tim chật hẹp và ngột ngạt. Nặng trĩu. Nên cứ chông
chênh sẽ thành rơi vỡ. Và sau cùng cũng chỉ có em ôm lấy…


Nên. Em sẽ học cách mở lòng đón lấy mọi mảnh vỡ. Cười tươi trước
những bão giông. Vững bước dù cô độc, bất cần. Quen dần với đêm dài vì khó ngủ
để mỗi bước chân ngày mai bền bĩ. Và em sẽ nhìn về phía trước, ngẩng cao đầu
trên con đường chông chênh ngược gió.


Em 23 rồi. Nhớ biển. Thèm đứng trước những con sóng mênh mông…


Sài Gòn lạnh…


                                    cho em 23 tuổi  (28/6)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét