Một ngày nữa sắp trôi qua. Lặng lẽ. Ba năm rồi
anh à!
Làm sao anh biết được ngày này là ngày
gì. Nó cũng như bao ngày với anh. Công việc bộn bề, những mối lo nghĩ đủ để anh
mệt mỏi, còn đâu để tâm đến những thứ vặt vảnh nhỏ nhặt bên em hay bên cạnh anh
cơ chứ.
Ngày này cách đây 3 năm, em một mình lủi
thủi bước chân đến ViB. Cũng là nơi cho em chập chững vào đời, bước đi đầu tiên
trên con đường đời đầy rủi may có bàn tay anh chỉ dẫn. Dáng vẻ ngơ ngác, non nớt,
con bé nhà quê lạc giữa đám người đến tội nghiệp. Đến cả cái balo đồ đạc cũng
không dám đem đến Vp, mà gởi ở nhà Q rồi
nhờ anh M.M đem đến giúp. Cả sự sợ hãi khi mà đứng ở trạm xe Bus chờ bé bạn ra
đón về phòng trọ, mà trong khi gọi từ 8h – gần 11h đêm mới liên lạc được với nó.
Cứ nghĩ chắc đêm nay ngủ ở ngoài đường…
Mới đó mà nhanh quá đỗi. Em đã ra trường
được 3 năm. Ba năm, với bao biến cố, ngọt – bùi – đắng – cay chẳng là chi so với
cuộc đời còn dài ở phía trước. Cũng có lúc mệt mỏi, chán chường. Nếu nói rằng
không cô đơn thì là dối bản thân mình. Nhưng dáng vẻ mỏng manh, yếu ớt của em
đâu dễ dàng ngục ngã như vậy? Em còn nhiều việc cho ước mơ phải không anh.
Em rất nhớ Đà Nẵng. Nhớ Hội An. Nhớ
Gia đình. Nhớ quê nhà. Đầu óc em lúc nào
cũng ẩn hiện những khung cảnh ngày xưa. Nhớ từng góc đường. Nhớ cái nắng vàng
rang bỏng. Nhớ Sông Hàn về đêm. Nhớ dấu chân anh và em in trên cát, ly cà phê
im lặng. Những đêm em một mình ra biển, lẳng lặng nghe tiếng sóng vỗ, nhìn những ánh đèn nhấp nhoáng vài ba chiếc
thuyền đang xa khơi. Nằm ngắm sao là một việc vô ích mà anh từng nói. Mỗi khi
ra biển, anh nhìn vẻ mặt em đang cười giòn tan, lại cứ hỏi đi hỏi lại “khi ra
biển em nghĩ gì?”. Em cười và im lặng với ánh mắt xa xôi. Thật ra em chẳng nghĩ
gì hết, trong lòng rất đỗi bình yên, thanh thản, không vướng bận gì với cuộc sống
xô bồ với bao điều cần phải suy nghĩ. Nên nụ cười em trước biển rất đỗi giòn
tan. Nghe tiếng sóng hát. Ngắm nhìn vì sao mãi miết như thể cả ngàn năm mới được
nhìn thấy. Cứ mải chong mắt nhìn lên khung trời, mặc kệ những cơn gió biển vồ vập
vào người.
Còn anh. Em nhận ra rằng anh cũng
thích biển. Dù thời gian đó em với anh chỉ là bạn, nhưng anh kể cho em nghe về
ước mơ một cuộc sống gia đình. Có lẽ chính những lần ra biển, em đã yêu anh hơn
lúc nào hết. Tận sâu trong anh là những nỗi niềm, cô đơn và sự khao khát đằng
sau một con người hay nói, hay cười nhưng cũng rất đỗi nóng tính… Còn gì nữa
đâu, em cứ nhắc về anh, để rồi làm mất cuộc vui của bao người.
Có lẽ, từ ngày đứa con gái hư hỏng như em rời bỏ, gia đình, quê
hương để chôn vùi niềm riêng. Thì mới cảm nhận rõ tình cảm của gia đình. Lần đầu
tiên trong đời gia đình mới nhớ đến SN, và nhận được lời chúc. Không hiểu sao,
những giọt nước mắt cứ lăn dài, vì hạnh phúc hay vì tủi hờn nữa. Đã 23 tuổi, 23
lần SN lặng lẽ chỉ ta với ta. Từ ngày tập tành với vị đắng của cà phê thì lại tự
thưởng mình một ly cà phê muối. Còn lúc nhỏ thì tự tặng mình một vật gì đó
chính tay mình có thể làm được… Đôi khi em thấy mình vui với những ảo tưởng.
Trên Face thì vài ba người xa lạ gởi dòng mừng SN… Cũng như mọi ngày trôi qua.
Nụ cười và nước mắt vẫn cứ đi bên cạnh nhau trong cuộc đời này…
Để giờ đây em nghe những cuộc tình thở trong đêm. Những cuộc
tình hóa kiếp mà vẫn đau. Cuộc tình đầy những chiếc môi ăn năn, xa khuất. Cuộc
tình đang chờ chữa lành vết thương. Dù ở phía trước còn dài, dù ngọt - đắng
nhưng tận sâu thẳm trong mỗi người vẫn muốn được yêu thương thật sự, dẫu đó chỉ
là một lần trong cõi tạm này…
Cũng nên vĩnh biệt sự mong manh của ngày hôm qua…
Không biết, Entry này câu chữ em có khắc nghiệt…???
SG, 28/6
Chút
tình cỏn con vương vấn…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét