Thứ Sáu, 6 tháng 7, 2012

Khúc mắc...

 



Lâu
rồi, cảm xúc mình trở nên chai lỳ. Câu chữ trốn chạy ở đâu đó. Hay cuộc sống ở
SG đã làm tôi trở nên một con người khác. Một con người vô tình, nhỏ nhen, ích
kỉ, không cảm xúc. Bộn bề những lo toan làm tâm hồn tôi mệt mỏi, nghẹt thở. Muốn
trốn chạy cái ồn ào, bon chen, lừa dối này.


Những
cú vấp váp đã làm mình trở nên bó hẹp lòng hơn. Không còn những mối quan hệ bạn
bè, xã giao, gặp gỡ. Mà đúng hơn, từ ngày làm ở ĐN, mình không còn liên lạc với
bất kì người quen nào. Rồi lúc vào SG, lại khép kín hơn.


Mới
đó mà đã 2 năm, bất chợt ngồi dạo quanh một vòng những bạn bè Blog quen, đã gặp
và chưa gặp ngoài đời. Thấy ai cũng thay đổi ít, nhiều.  Bao người đã có gia đình nhỏ để lo toan trong
niềm vui bộn bề nhưng hạnh phúc. Lắm lúc vài ba người có gọi điện hỏi thăm
nhưng nhiều khi không để tâm nên những cuộc gọi nhỡ ấy vào quên lãng. Bạn bè ở
quê đã nhiều đứa khá ổn định trong công việc cũng như gia đình, có đứa giờ con
đã bi bô gọi Ba, gọi Mẹ rồi. Mọi thứ đối với mọi người đều mĩ mãn bước đầu với
cuộc đời.


Tôi
trốn tránh mọi người, đôi khi trở nên ứng xử một cách kì quặc, khó hiểu để ai
cũng ghét. Vì tôi sợ mình trở thành gánh nặng, ai đó cứ phải suy nghĩ về tôi.
Tôi sợ điều đó. Nên đã làm không ít việc có lỗi với vài người còn ở bên cạnh. Sợ
ai đó hỏi câu “Em dạo này thế nào?” Biết trả lời sao đây, vẫn cái cười giòn như
mọi khi và trả lời “bình thường … à!”.


Nếu
bây giờ ai đó hỏi “Em cần gì?” Thì tôi không cần suy nghĩ mà trả lời ngay. “Tiền”.
Giờ cuộc sống với mình phải là như thế. Hình như TIỀN bây giờ nó quyết định mọi
thứ đối với tôi thì phải? Những đêm dài mất ngủ, cứ nằm trằn trọc suy nghĩ về bản
thân, gia đình, hiện tại và cả con đường cho tương lai? Sao thấy mù mịt quá đỗi.



ai đó đã nói  “Một sự lựa chọn. Quyết định
một con đường đi. Một con đường đi sẽ dẫn đến một điểm đến. Một điểm đến sẽ mở
ra một cuộc sống. Một cuộc sống sẽ tạo nên một số phận”.


Con
đường tiếp theo của tôi phải đi như thế nào?


Mọi
người hãy quên tôi đi. Quên một con bé sống nội tâm, ít nói, trọng tình cảm. Một
con bé khù khờ, ngốc nghếch và rặc chất quê. Bây giờ đã là một tôi sống ích kỉ,
lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến cảm giác của riêng mình. Một con bé bên ngoài
thì cứng rắn, nhưng trong tâm thì yếu đuối. Giờ đã là một tôi khắc nghiệt và
đáng sợ.


Một
tôi khó hiểu đến chán chường… Tôi cứ mãi miết đi ở một nơi hoang vu, không tìm
được lối đi…


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét