Khái niệm niềm tin với em như thế nào nhỉ? Lại một lần nữa, cái
niềm tin đem đặt lộn chỗ nơi người khác tiếp diễn. Đây là lần thứ 101 quá!
Không còn tức tưởi mà trốn biệt ở xó xỉnh nào đó khóc, rồi cứ im lặng, lạnh
lùng với mọi thứ xung quanh đến mấy ngày. Mà, bây giờ lại cười một cách chua
chát, quay lưng đi vội vã.
Gã từng nói với em. Không thể nào hiểu nổi em, vì sao em không
chịu mở lòng với mọi người. Để mọi người có thể hiểu và cảm nhận được em. Em cứ
mãi thế thì lớn thế nào nổi. Nhưng gã à! Em đã rất cố gắng, sao vẫn khó để ai
đó hiểu được con người em. Đến chính em nhiều khi còn không hiểu được mình, nói
gì đến ai khác. Gã nói đúng một điều. Em không bao giờ lớn được. Lúc nào cũng
mơ mộng với những thứ chính mình bồi đắp nên. Nhìn khuôn mặt ngu ngốc.
Em. Đứa con gái miệng nói một lẽ nhưng trong lòng lại một lẽ
khác. Lúc nào cũng nói những lời lẽ đầy gai góc, lạnh lùng và lý trí. Trong
lòng lại mềm oặc, lo lắng người này người kia lại không để lộ. Đặt niềm tin quá
nhiều ở người khác, mà lúc nào miệng cũng ca bài ca “làm sao tin được ai cơ chứ”,
để đánh lừa, trốn tránh. Khi nào cũng tự
mình làm mọi việc, lầm lũi như chính con người cố hữu khó mà thay đổi, dù thời
gian, dù bao nhiêu hiểu lầm cứ dồn dập đến với em.
Đơn giản một điều, em không bao giờ để một ai đó nhìn rõ trái
tim, cũng như mạch suy nghĩ. Tại em ngốc nghếch hay lúc nào cũng huyễn hoặc bản
thân sẽ cứng cỏi. Em thích lặng lẽ một góc nào đó khóc cho đã khi có chuyện.
Như một con ốc cứ trốn chặt trong vỏ, gặm nhấm sự yếu đuối. Bỏ mặc ngoài kia
ánh sáng mặt trời rực rỡ.
Rồi. Bất chợt một ngày có Gã. Gã bên cạnh em. Gã làm cho em có
những phút giây hạnh phúc dù ngắn ngủi. Gã chia sẻ với em về những giấc mơ. Em
thấu hiểu và đã trót yêu người như gã. Và cái kiểu yêu của em chỉ biết sống chết
có một người. Em chỉ biết có gã trên đời. Bỏ lại sau lưng mình nhiều thứ. Mà gã
đâu chỉ có riêng em, đâu biết rằng bên cạnh cuộc đời gã còn có một người con
gái luôn dõi theo bước chân gã đi. Dù bước chân của gã cứ mãi phiêu bạc. Gã đâu
có nhớ đến tên em, huống gì là một chút
con người và tấm lòng em. Gã không còn nhớ, không còn chút cảm xúc nào cho
riêng em.
Em luôn đặt câu hỏi. Gã
là gì trên đời này mà sao em cứ mãi hào phóng dành nước mắt và đau khổ đến thế!
Cứ mãi với giấc mơ giữa đời thực. Mãi miết ngu si. Đau khổ và khóc vì giấc mơ rẻ
mạc.
Em ơi! Biết đến khi nào em sẽ trưởng thành. Sẽ lớn trong suy
nghĩ, tự có trách nhiệm với bản thân mình hơn. Không vì những thứ mơ mộng mà giết
chết đi cả một chặng đường tươi đẹp. Ở cái tuổi hồn nhiên, yêu đời em sẽ bị vùi
dập trong u sầu. Em cứ điên khờ trong mơ thì sẽ cứ vấp những ngã đau đớn vì sự
thực tế phũ phàng của đời thực không dành cho riêng em mơ.
Chắc ngày mai sẽ có một ngôi mộ mọc lên mang tên em với giấc mơ
và niềm tin đặt nhầm chỗ…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét