Thứ Năm, 26 tháng 7, 2012

Những giọt tình phai...

 


1.       
Viết
một cái gì đó đi, cho những cảm xúc lắng vội của lòng mình để trôi theo ngày,
theo tháng, theo những vội vã đời thường. Một ánh mắt biết yêu, một con tim
tràn đầy những cảm xúc, một khát khao yêu thương, chạy trốn khỏi em mất rồi.


Lâu rồi em mới ngồi một mình nhấp nháp hương vị cà phê, bó gối như
thế cả ngày, cảm giác rất bình yên. Để rồi cái cảm giác thấy bồi hồi khi một
giọng hát mộc mạc được đệm bằng ghita vang lên lời ca
Này em hỡi, con đường em đi đó - Con đường em theo đó, chắc
qua bao lênh đênh -
Bao
gập ghềnh, có làm héo hắt -  
dập tắt mất, nét tươi nhuận nụ cười. Này
em hỡi, con đường em đi đó…”


Lời ca
vang lên trong một chiều nhuốm vàng, giữa cuộc nhậu tàn canh của vài người đàn
bà thành thị. Nói đúng hơn họ mang trong mình một nửa dòng máu đàn bà và một nửa
dòng máu đàn ông. Bao ánh mắt nhấp nhỏm hay rình rập nhìn họ khi có một người
đàn bà khác tìm gặp… Nhưng có gì đâu khác, cũng là con người, chỉ khác điều họ
có những ham muốn và cuộc sống rất khác mà thôi. Hơn nữa họ lại biết cách tự
cho mình giây phút thanh thản giữa cuộc sống đời thường đầy gay gắt như một chiều
ngồi lại với nhau vui vẻ bằng một hơi bia và réo ca lời hát nghêu ngao trong tiếng
ghita .


2.       
Tôi còn nhớ đến cảnh tượng tôi lặng lẽ để mắt
khi ở bến xe từ quê vô lại Sài Gòn. Ánh mắt buồn thương vô hạn của người vợ
dành cho chồng đi làm ăn xa, biền biệt 1 năm mới về quây quần bên vợ con trong
vài ngày Tết. Ngồi ở quán nước ven đường đợi xe đến, có hai chai nước giải khát
mà cả vợ và chồng đều không uống, để dành gọi gọn về cho hai đứa nhỏ ở nhà. Lúc
người chồng sắp lên xe, tôi thấy đáy mắt người phụ nữ kia ngân ngấn nước mà
không dám để lộ. Nhưng bước lên xe thì người đàn ông kia gọi điện cho một người
phụ nữa khác ở Sài Gòn với giọng điệu đầy âu yếm…


Có những
tối đang thiu thiu giấc ngủ, bỗng điện thoại có tin nhắn. Giật mình tỉnh giấc
khi đọc tin, “Chị sắp được tự do rồi bé ạ”. Trong lòng biết thế nào rồi mình
cũng phải chứng kiến cảnh đôi ngã chia ly của chị, nghĩ cho cùng tội đứa con, lỗi
lầm gì mà được cha mất mẹ, được mẹ mất cha.  Nhưng như vậy cũng tốt, tự do, còn hơn sống cảnh
vợ chồng sống như hàng xóm của nhau. Bớt cám cảnh chén dĩa loảng xoảng, lời lẽ
cay nghiệt vội lên trước mặt…


3.    
Từ ngày đi làm ở công ty, mở lòng nói chuyện với
vài người chị, thấy trong mỗi đáy mắt là những nỗi lòng. Nhìn bề ngoài vô tư,
ngỡ hạnh phúc nhưng biết đâu đó là những góc đầy giông bão. Có người lấy hạnh
phúc bằng nụ cười và nhìn cái hồn nhiên vô tư của con trẻ để làm động lực đi tiếp
chặng đường còn lại của đời người. Người lấy sự an nhiên của nụ cười, ôm trọn
tình yêu một người trong lòng, bỏ mặc thời gian, bỏ mặc tuổi xuân qua đi. Bước
chân đi thong thả để quên đi sự dài ngắn của ngày và đêm…


Làm sao
em đủ trãi nghiệm để gọi cái là “đời”, nghe chua chát quá phải không? Có những
cuộc tình đã dừng lại, bấu víu vào nhau trong khoảng thời gian nhất định, đã từng
yêu, đã từng đau và đã và đang rẽ một lối rẽ khác. Có những oán trách, không
oán trách chỉ là những cảm giác xát muối vào vết thương của những mối tình trao
đi không toan tính.


Không thể
lý cùng nhau cái lí lẽ cuộc đời, dài và ngắn những yêu thương đơn giản. Không
thể cùng nhau bởi những va chạm không đúng điểm của thời gian, quá muộn với một
người và sớm với một người…


4.    
Có người đàn bà, có hạnh phúc trong tay mà bao
người thèm khát, lại tìm cho mình lối đi lạc, sống bên chồng, cười bên con mà
trái tim dành cho người tình bên cạnh. Mặn nồng ái ân dành cho hơi thở xa lạ. Sao
có những éo le đến kì quặc. Người ao ước hạnh phúc người khác, người lại ước
hoàn cảnh kia là cho mình.Tự tắm chết mình trong mê muội, những hờn ghen chật
chội.


Lại tự hỏi
chính em, nếu là em sẽ để lòng mình bơ vơ hướng nào. Mùa đi qua bằng cơn mưa có
giông, những giọt tình phai theo từng ngày, trăn trở và suy tư miên man không dứt...
Thôi em à, tình phai có gì đâu trăn trở. Hờn ghen, yêu thương cũng chỉ có một
thời…
Lủng củng đoản không tên, không đầu không cuối như thế này hả em...?!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét