Đã
thu nhưng chưa hẳn là thu phải không em? Chưa có màu hoa cúc vàng, heo may lấp
lửng bên mép hiên, hoa sữa cũng lẳng lặng sâu trong đêm để len lén chút hương
vương trong gió. Thôi em à, đừng cố níu kéo. Mùa đã sang. Dịu dàng đôi khi là
những gì mà con người cố ảo tưởng để gieo rắc ý niệm.
Ngoài
trời làm mưa. Ôm cả phố bằng những cơn mưa cuối chiều. Ôm cả mùa chếnh choáng
bằng một màu ướt nhẹp. Bởi tháng Bảy mưa ngâu, những ngày mưa cứ nỗi tiếp nhau
kéo theo cả chiều dài nhung nhớ và yêu thương.
Những
cơn mưa chiều cứ se thắt, ôm lòng những vệt dài của nước cứ ngỡ trời khóc ơ hờ
mối tình Ngưu Lang – Chức Nữ. Mưa tháng bảy có làm anh nhớ đến em? Có nhớ
chuyến xe đi trong một ngày trời sầu, mưa buồn.
Để
giờ đây em bắt lại nỗi nhớ, bắt lại sầu thương, bắt lại những điều “giá như” để
bớt chếnh choáng, ân hận trong đêm dài sâu hun hút. Không biết vì thương hay vì
hận mà lòng trở nên lạnh lùng. Biết rằng, trái tim này vẫn còn khoảng trống
nhưng mà sao chẳng đủ cho những nhớ nhung. Nhiều nỗi nhớ tranh giành nhau ùa
về. Cứ quấn quýt lấy nhau, để cho nỗi buồn lăn vào. Tim lại thắt…Dai dẳng.
Dư
âm của tàn phai sao không ngủ yên. Gặp nhau chưa kịp hiểu thì trái tim này vẫn
còn ngu ngơ với yêu thương lạ lùng. Tâm thức em anh vẫn nguyên vẹn trong từng
hồi ức. Anh giúp em đi qua những miệt mài sóng xõa của gập ghềnh yên lặng trong
đôi chút.
Đã là quá lâu rồi phải không
anh? Lâu rồi chúng ta không hề gặp nhau, không chạm vào nhau. Em và anh như hai
đường thẳng chỉ kịp cắt nhau một lần rồi xa nhau mãi mãi. Chợt thấy thèm được
trở về cái ngày xưa ấy, cái ngày mà em vẫn vô tư như những người bạn, đồng cảm
và chia sẻ với nhau qua những dòng cảm xúc. Nếu thời gian được quay trở lại, em
sẽ không chạm vào trái tim anh. Vậy thì ta và anh bây giờ vẫn là bạn phải
không?
Anh bây giờ nơi phương ấy ra
sao. Những ngày trái gió trở trời của mùa Thu có làm cho anh mỏi mệt? Cuộc sống
của anh ở nơi ấy phải chăng là những tháng ngày hạnh phúc, niềm vui!! Hay cũng
vẫn là những cô đơn, những đớn đau, những buồn tủi…? Tim lại thắt lên từng hồi
khi những câu hỏi đặt ra trong đầu mà chẳng bao giờ có câu trả lời cho mình cả.
Mà chỉ là sự im lặng, im lặng đến tê người.
Có
những lúc em cuộn mình trong mơ màng, nghĩ về anh như một thói quen khó bỏ,
nghĩ về nếu như mà không thể quay lại. Tất cả đã lìa xa, đã xếp bỏ gọn gàng ở
hôm qua. Em không thể còn lý do để quan tâm chăm sóc, hỏi han bởi anh đã có
hình bóng. Mọi thứ qua đi, em và anh đã ngủ vùi trong kí ức phơ phất.
Ai
có thể lý giải những ngả rẽ của tình yêu. Có những thứ gần giống tình yêu mà
không là tình yêu, chỉ là những phút xao lòng hư hao, mơ hồ trong khoảng khắc
thời gian. Có lẽ tại em đã không chịu hiểu, khiến yêu thương chưa kịp đã thoáng
ưu sầu. Dấu chân đã hằn in trên lớp bụi thời gian với những tan vỡ, có phũ
phàng với kẻ chằng đủ dũng cảm là em. Có
lẽ là đúng, khi hãy can đảm nhìn người ta yêu người khác, phải đủ mạnh mẽ nếu
không sẽ mãi vụn vỡ tình đầu. Đừng cố chờ anh dưới khúc quanh chiều muộn.
Phải rồi, cũng tại trời mưa. Bực dọc. Muốn cào xé, rồi ngấu nghiến nỗi buồn kia ra. Điên dại vậy. Thôi, không biết đâu, tại trời mưa hết…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét