Chủ Nhật, 16 tháng 9, 2012

Mưa nhạt...

Không
hiểu sao Sài Gòn ngày nào cũng mưa. Mưa liên miên, dai dẳng như mưa miền Trung.
Mưa dai dẳng, âm ỉ, lấm lem những cảm xúc vỡ vụn, khua đậy những nỗi niềm ẩn giấu
đằng sau sự hững hờ. Ngồi lặng lẽ nhìn từng giọt mưa đan xéo nhau vương vãi trong
khoảng không. Bởi đơn giản em hay có thói quen nhìn xa xăm vô định về một nơi
nào đó dù rằng đang nhìn qua ô cửa bé xíu. Không hiểu sao cái nhìn đó lại làm
người khác thấy sợ, trong đó có anh. Đứa bạn thân thì bảo, khi thấy mày đứng lặng
như thế thấy mỏng manh, nên trong lòng thấy lo sợ điều gì đó mà không thể hiểu
nỗi. Và những ngày mưa ở Sài Gòn em lại lẳng lặng nhìn như thế…


Lạc
lối trong mạch sống ồn ào, náo nhiệt em đánh rơi những kí ức, cảm xúc để trở
nên trống rỗng, trơ lì và hư hao trong giấc chiêm bao gãy đoản. Mưa kéo dài lê
thê từng giọt nước như kéo căng cơn gió cho thêm buốt vào lòng. Mơ màng lắng
nghe cơn mưa dài đánh động trên mái tôn phòng trọ mà nhớ về kí ức ngày mưa quê
nhà. Nhớ bữa cơm gia đình, nhớ những món ăn nóng hôi hổi ngon lành, thơm lựng đậm
đà vị quê. Nhớ những thuyền giấy được gấp thả trong làn nước ngày mưa, rồi chạy
nhảy đi xem nước vào mùa lũ. Nhớ những lúc đứng ngồi không yên khi mưa kéo dài
liên miên mấy ngày không ngớt. Nhớ day dứt những ngày bão lũ quê nhà với cơn
mưa đang ướt nhẹp ngoài kia.



Và những chiều sợ nỗi cô đơn, kiếm tìm cho mình một góc ngồi với một lý cà phê
như để đong đếm lại chính mình. Có đôi lúc em thấy bình yên nếu như mình được sống
một cách nhẹ nhàng không phải lo toan, đong đếm từng chút một ở cuộc sống bộn bề
này. Có lẽ em mệt mỏi quá chăng! Niềm tin và tương lai là gì? Trong khi mọi thứ
cứ chệch khỏi quỹ đạo của em?


Mưa.
Nằm yên lắng nghe từng lời ca của Trịnh. Lòng lại rơi vào trạng thái hoang hoải
khó lý giải. Ngắm nhìn những gương mặt của những người trong phòng đang dịu
dàng với giấc ngủ lưng chừng đêm khuya. Con tim thì chật chội với những yêu
thương dang dở với nỗi nhớ vụn vỡ.


Mùa
cũng còn bỏ ta đi huống gì là người phải không? Đành vậy thôi chẳng có gì lật bỏ
đi cái gọi là “số phận”. Mưa vẫn cứ rơi bên ngoài hiên với gió heo hắt tê tái…
Bỏ mặc đi em, cũng chỉ là mưa về trong gió mùa hôm nay, ngày mai sẽ là nắng
hanh vàng.


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét