Hôm nay, bàn tay mỏng manh lại lướt trên bàn phím với
những dòng không đầu không cuối.
Có những ngày như hôm nay, tôi loay hoay như muốn
tìm cho mình đôi chút niềm vui xung quanh. Khu phố nhỏ hẹp, yên tĩnh nay được
khoác lên mình màu của sắc hoa, của sắc xuân, rất nhiều người, rất nhiều tiếng
cười nói gọi nhau í ới. Tôi có cảm giác gì đó rất lạ,
vừa xa xăm, vừa thân thuộc, bước xuống xe quê nhà đón tôi bằng khí trời của
ngày cuối năm hây hây những cơn gió lạnh lạnh, thổi vù vù hai bên tai và cứ thế
trôi tụt về phía sau lưng. Như muốn nhắc lòng mình về những mùa gió thổi lao
xao trong kí ức xưa cũ mới ngày hôm qua.
Tự nhiên
thấy nhớ, nao nao. Gửi một chút nhớ thương theo cơn gió về ngang phố buồn hiu
và vàng vọt ánh đèn, nơi nuôi lớn tuổi thơ mình ở đó. Những con gió cuối Đông sướt
mướt càng làm củ hành củ kiệu thêm mặn mòi, làm dãy phố thêm gầy guộc, những
quán cóc xập xệ thêm liêu xiêu, và làm cho những hồi tưởng thêm phần mộng mị,
lãng đãng. Mùa gió về bên ngọn đèn dầu hiu hắt của gánh hàng rong ở góc vỉa hè.
Chiếc xe đạp khẳng khiu, cũ rích oằn mình theo những dòng mưu sinh.
Quê hương
quanh năm tần tảo, cực nhọc để nuôi lớn những ước mơ, để đến lúc nào đó những
người trẻ dần lớn lên, ra đi và chỉ quay về đúng mấy ngày Tết vội vã. Ấy vậy mà
quê hương vẫn sửa soạn mình, để chào đón những bước chân trở về một cách thịnh
soạn và ấm lòng nhất.
Quê hương
vẫn ở đó, luôn nằm yên ở đó chờ đợi những ngọn gió tha hương nối nhau trở về
nhà, sau một năm rong ruổi giữa cuộc đời bộn bề... Và như thế, những mùa gió cứ
kéo đến rồi đi. Để mỗi năm, khi Sài Gòn bắt đầu nổi gió hây hây, ta biết ở quê
nhà còn một mùa gió chờ đón mình se thắt…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét