Trong suốt 4 năm trời đằng đẵng tôi đã từng rất nhiều lần hi
vọng mình có thể một lần thôi. Dù là vô tình hay cố ý, lỡ lời hay lựa lời . Nói
với người đàn ông quan trọng nhất của đời mình về cảm giác, về hạnh phúc , về ước
mơ , về những hoang hoải dài tăm tắp trong lòng.
Tôi bất lực để tuổi trẻ của mình trôi tuột khỏi bàn ta . Đã
không biết bao nhiêu lần tôi ước ao, mình có thể dám yêu dám ghét. Sẵn
sàng đặt cược, chấp nhận bị thua .
Cho phép bản thân được mắc sai lầm, nông nổi, đau đớn, tổn
thương. Tất cả những tháng ngày đó được gọi
là thanh xuân đó. Năm tháng thì dài, cuộc đời thì ngắn. Nỗi đau thì ngay đấy,
người tình lại ở xa. Những nỗi đau thật thà của một thời tươi đẹp không thể nào
che dấu được.
Giá trị mỗi con người thì to lớn vô cùng , nhưng mấy ai có
thể nhận ra? Mấy ai biết cách yêu thương người khác
Vì " cuộc đời có gì đâu mà buồn "
Còn chúng ta đều có một cuộc đời, để trao cho người khác.
Và có lẽ, tôi có một nỗi nhớ nào đó bùi ngùi ở trong lòng…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét