Giờ phút giao thừa, cảm giác trong em lại trào dâng
sự ngậm ngùi như mọi năm khi ngồi nghe tiếng hát liêu trai của Khánh Ly ca “Anh
đến thăm em đêm 30”. Để rồi lại cho phép
bản thân mình được mơ trong giây lát.
Em chắp vá nỗi lòng bằng câu chữ rời rạc. Đừng bắt
em phải quên điều gì cả, bởi nó quá đẹp trong lòng em. Đừng tàn nhẫn với em như
thế anh nhé! Hãy để em được hạnh phúc dù là buồn bã của ngày hôm nay.
Em hay cuộn mình mơ về anh. Một cái ôm thật chặt từ
đằng sau, cố níu kéo anh về với em trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Anh làm chồng
em trong 1 năm nhé! Để rồi 1 năm trọn vẹn với anh, em sẽ ra đi. Em chỉ ở trong
một góc nhỏ mơ hồ nào đó trong trái tim anh, khi ra ngoài anh vẫn có quyền được
quen, được yêu các cô gái khác. Em xin, được bên cạnh anh trong một khoảnh khác
ngắn ngủi. Để mỗi sáng em tất tả dậy thật sớm chăm cho anh bữa sáng, ly cà phê
được đặt sẵn trên bàn, cái áo anh mặc đi làm được là phẳng phiu. Dúi vào tay
anh hộp cơm cho bữa trưa. Lau lớp bụi còn vương trên đôi giày anh mang. Và hơn
hết em muốn được hôn vào má anh trước khi anh rời ra khỏi nhà
Em tất tả đạp xe đi làm. Chiều lại vội vàng chạy thật
nhanh về nhà để chăm bữa cơm chiều. Được đón anh bằng một nụ cười lẳng lặng. Rồi
lụi cụi những công việc không tên trong căn hộ nhỏ thuê nằm lẩn khuẩn sau những
ngôi nhà cao tầng. Để anh an lòng xong bữa lại tiếp tục công việc buổi tối.
Anh cứ lẳng lặng chẳng biết đến bóng hình em bên cạnh.
Sự lạnh lùng anh đối với em vẫn vậy, em cứ mải miết mặc kệ biết rằng trong lòng
anh vẫn có tình cảm với mình, dù là chút ít. Trời về khuya yên ắng, em vẫn lặng
lẽ đợi anh về. Nửa khuya em lặng lẽ đặt bên cạnh anh ly sữa nóng rồi tựa lưng
vào thành giường nhìn anh đợi anh đi ngủ, mặc kệ đã là mấy giờ. Có những khi em
mệt mỏi gục đầu, úp mặt lên cái gối ngủ ngon lành, để sáng tỉnh giấc thấy mình
nằm trên giường của anh.
Có những lúc anh cáu gắt, em lủi thủi trốn biệt
trong góc phòng của mình. Mặc kệ anh với làn khói thuốc sặc sụa, ánh mắt đăm
chiêu đầy lo nghĩ. Lúc đó anh có biết trong lòng em buốt nhói. Muốn chạy đến ôm
chầm lấy anh thặt chặt. Em muốn mình là một chỗ để anh an trú lúc mỏi mệt, dù rằng
trái tim anh không thuộc về em.
Những lúc anh mệt mỏi, nằm yên trên giường, em bẽn lẽn
bên cạnh anh với ánh mắt sợ sự gắt gỏng anh sẽ tuôn ra. Gục đầu ngủ bên cạnh
canh chừng anh khi ốm. Lúc tỉnh giấc lưng chừng anh nhẹ nhàng và hôn lên má em.
Khi trời trở lạnh, em co ro trong làn áo mỏng. Ao ước
vòng tay anh ôm lấy em để xua đi cái buốt lạnh. Khi buồn em trốn biệt một góc để
khóc cho đã, anh vô tình nhìn thấy với ánh mắt xót xa. Và bao lần như thế, bất
chợt anh đến rồi như cố dỗ dành một đứa con nít. Bất ngờ anh hôn em, vị mặn của
nước mắt hòa lẫn với sự ngọt ngào trên đôi môi em. Em ôm anh thật chặt, như sợ
nụ hôn này anh dành cho em lần cuối rồi sẽ rời bỏ em.
Đêm trước ngày anh đi công tác, em âm thầm chuẩn bị
mọi thứ vào ba lô, không quên kèm mẫu giấy nhỏ nhắn gởi, rồi về phòng giả vờ ngủ
ngon lành. Em không bao giờ tiễn anh ra bến xe, chỉ đứng từ xa nhìn anh lên xe
mà không một lời nói. Có lẽ, trong anh còn có chút hình ảnh của em, để những tin
nhắn trong đêm khuya anh nhắn gởi cộc lốc nhưng ẩn giấu tình cảm. Em cười hạnh
phúc đến vỡ òa.
Em luôn thầm cảm ơn anh đã có thể cho em mỉm cười, với
những điều hiền hòa, thản nhiên. Em lặng lẽ nhìn thời gian dần trôi, kệ thanh
xuân đang ngấp ngững rời xa. Em đa đoan, nhạy cảm, đôi lúc chỉ một hạt bụi cũng
làm em xây xát, mặn đắng bờ mô. Nhưng đôi lúc trơ lì như cát sỏi. Bởi thế em cần
tự vấn lại bản thân về tình cảm, về những được mất, hững hờ hay vội vã,…
Và anh luôn ở trong trái tim em!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét