Cảm xúc như một gãy đoạn trong chính tâm hồn tôi
lúc này. Ngồi viết những lời thú tội của bản thân. Viết những niềm riêng được cất
giấu trong lòng mà đôi khi câu chữ lại trở nên vô chừng… Nỗi đau đã hơn 2 năm, và
bây giờ tôi lại gặp được sự ước hẹn trong thâm tâm cách đây hơn 4 năm. Nhưng
không dám thổ lộ hết nỗi lòng, mà đôi lúc trong câu nói phải kín kẻ để che giấu.
Tôi sai? Hay trái tim thật thà không có con đường cho sự cảm thông…??
21 tuổi, bước vào đời. Chập chừng, bỡ ngờ và đầy
âu lo. 21 tuổi vào làm ở một nơi giúp tôi thỏa
niềm đam mê được đi, được viết và có cơ hội học hỏi. Rồi cơ quan ấy lâm vào khó
khăn. Những người vào cùng lúc với đã lần lượt ra đi. Bao lần cười hì hì với
những lời khuyên can. “Em không thể ra đi lúc này, những ngày mới vào, các anh
chị đã dìu dắt, chỉ bảo cho em. Giờ cơ quan đang thiếu người, em chưa giỏi
nhưng ở lại, làm được gì thì làm. Em không thể sống phụ nghĩa”. Rồi đã ở lại
cùng đồng nghiệp đón nhận những khó khăn và cả những nước mắt chua chát. Nhiều
người khuyên cần tìm một nơi khác tốt hơn để đảm bảo cuộc sống vốn đã chật vật.
Nhưng rồi vẫn bám trụ cho đến ngày bình yên.
21 tuổi. Cũng biết yêu, dù tình yêu
đó mang sự hàm ơn lẫn sự thương hại, thần tượng, chia sẻ và lặng lẽ. Người đã
chìa tay dẫn tôi vào đời. Những mệt mỏi, chật vật cuộc sống, áp lực gia đình
chưa đủ làm tôi mỏi mệt, rồi phải trăn trở tìm cách khôi phục lại văn phòng. Yêu
một cách ngu ngốc, khờ dại, chỉ biết hi sinh, lặng lẽ cho người khác, mà quên
rằng bản thân cần phải sống cho chính mình, phải thể hiện và có tiếng nói
riêng. Lúc nào tôi cũng chỉ là chiếc bóng lầm lủi bên cạnh một người, mà biết
rằng trái tim người kia mãi mãi không có tôi.
Phải chăng, cách che giấu cảm xúc
của tôi quá xuất sắc đằng sau cái nói nói, cười cười hằng ngày. Để rồi một ngày
anh đã nhận ra nỗi buồn giấu đằng sau ánh mắt, đọc được những nghĩ suy, những
trăn trở, day dứt ở cuộc sống của tôi. Người đã cho tôi một chỗ dựa tinh thần
lúc đó, chính sự yếu đuối đã bản thân chỉ biết dựa vào người kia để cảm thấy
vững lòng, dù rằng nếm trãi bao nước mắt đắng chát.
Những nghĩ suy còn non nớt, nghĩ
rằng người có ơn đã chia sẻ thì phải yêu người ta, dù tình yêu không đáp trả,
phải yêu trong lặng lẽ, mặc kệ những cảm xúc, cảm giác đè nén trong lòng. Để
rồi ánh mắt nhìn mọi thứ lầm lũi bỏ mặc những gì đẹp ở xung quanh. Khi đớn đau
nhất thì cũng chính người bỏ mặc tôi. Tuyệt vọng. Tôi tìm cách ra đi để tìm
chốn nương nấu tâm hồn đang lạnh lẽo. Đi trong vô vọng để tìm một người chăng
như lời hứa năm nào ở cái tuổi mơ mộng? Dù rằng đã có vết thương trong lòng rất
lớn. Liệu điều đó có công bằng?? Tôi đã dằn vặt và tự đòa đày mình suy nghĩ
trong từng giấc ngủ, bao đêm giật mình tỉnh giấc chực trào nước mắt trong nghẹn
ngào.
Và tôi và dằn mình trong bao lâu nữa…??
Thôi thì hãy câm lặng giữa dòng đời vội vã. Tìm được một người, liệu được bao
lâu thì người cũng ra đi, bỏ lại tôi nỗi buồn.
Một mình bơ vơ cô độc như bấy lâu nay đã quen thì thà để mọi thứ ở dấu
chấm lửng…!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét