Bao đêm em vẫn mong chờ, em không biết là mình đang chờ đợi
một thứ gì...chờ đợi tình cảm từ phía anh đáp lại à, em biết chắc câu trả lời sẽ
là không rồi. Thế mà, em vẫn cứ dai dẳng bám theo anh. Bám để cầu mong nhận được
sự thương hại từ anh.
Nhưng rồi, một ngày em lại nhận ra rằng tình yêu em dành cho
anh chưa thật sự lớn mạnh, chưa đủ làm cho anh yêu em. Em sẽ buông tay...Buông
rơi bàn tay em chưa từng nắm dù chỉ một lần, buông rơi nụ cười của anh chỉ là
em nhận được trong sự vô thức của mình...
Em sẽ buông rơi tất cả. Cho nó trở về với tự nhiên anh ạ,
không cần phải kìm nén cảm xúc, không cần phải dối lòng, không cần phải đau, và
em cũng không cần phải đến khi nhớ anh em lại suy nghĩ rất nhiều có nên gọi cho
anh không.
Và giờ tất cả, đã trở về với quá khứ, đã trở về với ngày em
lần đầu tiên gặp anh, đã trở về như hai con người xa lạ giữa dòng đời cứ ngỡ
như yên bình này.
Em trả anh về với vị trí của ngày xưa, em trao trả lại anh sự
bình yên, em trao trả lại những gì thuộc về anh, để em biết rằng mai này sẽ có
một người con gái khác được bước vào trái tim anh, trao cho anh hạnh phúc của
tình yêu, trao cho anh sự yêu thương, quan tâm, lo lắng mà em chẳng bao giờ có
cơ hội để làm những điều ấy.
Em, như một du mục, lang thang khắp chốn, chỉ mong có được sự
bình yên, chỉ mong có được một hạnh phục vẹn trọn. Chỉ mong có tất cả những thứ
mà xưa nay em thiếu thốn. Và em lại tham lam, lại ngộ nhận, cứ tưởng xung quanh
mình là yêu thương. Nên trái tim em vô tình trao cho Người!
Thỉnh thoảng, trong giấc mơ vẫn thấy anh hiện về với một
vòng tay ấm áp, với những cử chỉ yêu thương. Em cứ muốn chìm đắm vào giấc mơ ấy
mãi. Chỉ muốn đi theo tiếng gọi của yêu đương, đi theo những bước chân mà trong
vô thức em đang hoang tưởng. Nhưng nào đâu phải, em cố tình như một kẻ mộng du,
như một kẻ hoang tưởng chỉ đợi chờ tình yêu của anh. Và cứ mãi hy vọng như một
đứa trẻ con, cứ ngỡ điều gì cũng có thể xảy ra. Nên cứ mãi hy vọng, cứ mãi tưởng
tượng. Khi tỉnh giấc, em chợt nhận ra mình đã qua lứa tuổi ấy.
Thầm mong giờ đây anh sẽ được bình yên, sẽ được hạnh phúc với
những gì anh chọn. Hạnh phúc dưới một mái nhà đơn sơ, cùng người phụ nữ mang đến
yêu thương cho anh vượt qua bao sóng gió của cuộc đời. Sẽ mang đến cho anh nụ
cười, mang đến niềm tin vào ngày mai, mang đến cho anh nhiều mơ ước.
Và em cứ mãi như cánh chim, cứ bay về nơi phương trời nào
bình yên. Bay mãi sẽ tìm được vùng đất yên bình anh à. Rồi cơn bão đến, em sẽ lại
đi, lại bay đi tìm một vùng đất khác...Cơn bão sẽ qua, kéo theo cơn bão lòng của
em. Rồi ngày mai, trời lại sẽ có những quầng hào quang sáng chói báo hiệu cho một
ngày mới đang lên.
Tình yêu đã cho đi, thì không bao giờ em mong nhận lại. Em
không cần sự bố thí, hay lòng thương hại. Nên anh đừng thương hại em anh nhé!