Tháng Năm - tháng của những cơn mưa rơi theo màu
phượng vĩ. Tháng của mài tím biếc đượm màu nghiêng ngả trong nắng ở vài góc phố
thân quen. Những cây chò nâu vun vút, hứng nắng hứng gió và có lẽ hứng cả những lãng mạn bay bổng của những đứa trẻ cứ
ngỡ đã mang tâm hồn người lớn. Tháng Năm về, những tán chò nâu xào xạc, những
hoa chò nâu xoay tròn và con đường rụng đầy chò nâu.
Tôi nhớ những yêu thương vụng dại mà tưởng
rằng lớn lao, những lãng mạn bay bổng của đứa trẻ cứ ngỡ đã mang tâm hồn người
lớn. Một chút yêu thương, để ta nhớ lại những gì mà mình đã gìn giữ, trong trái
tim. Để ta xem ngọn lửa yêu thương của ta có còn cháy, hay đã lạnh từ lâu lắm
rồi. Ta sẽ cảm nhận, và ta sẽ lại khóc... Một chút thôi...
Tháng Năm về... Đồng nghĩa với việc những
cơn gió nóng hổi sẽ ập vào đôi mắt, mang theo những vụng dại, và đánh thức trái
tim đang khao khát yêu thương đã ngủ... Cái tôi trong ta cũng trở dậy theo bản
năng, và lại mơ theo giấc nồng của gió, trong giấc mơ ấy có người, người ạ...
Với giấc mơ mang màu không tên, một góc
nào đó của riêng mình nhỏ bé, chật chội nhưng chỉ là của mình mà thôi. Để mối
buối sáng ta thức giấc văng vẳng bên tai lời ai đó đang thì thầm. Những buổi
chiều tất tả đi làm về với những lo toan. Khi mệt mỏi ta vẫn có ai đó bên cạnh
dù rằng trái tim người không dành cho ta xíu nào, nhưng ta vẫn được an lòng khi
người bên cạnh.
Ngột ngạt, chết đuối giữa những lời vỗ về.
Ta lại muốn được mơ về giấc mơ chật chội đó. Sao yêu thương lại đắng lòng với
ta đến vậy…!!
Tháng Năm lạnh giá, những cơn mưa đầu mùa
đổ ầm ập xuống không kịp tránh, và lúc đó người ta chỉ cần cái nắm tay là đủ…