Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2014

HỒN NHIÊN CÁNH DIỀU...!!


Giữa lòng phố, những khối bê tông, khói bụi được phủ kín có một bãi đất trống, nơi bọn trẻ thỏa sức chạy nhảy, nô đùa bên gió và cánh diều. Gió lên thỏa sức nâng từng cánh diều bay vút lên cao. Và khi ấy, cũng là lúc những kí ức một thời tuổi thơ ùa về. Nhớ ngày nào, cũng gió, cũng nắng hanh hao và mang theo cả cảm giác háo hức. Chiều vừa nhạt nắng là lũ trẻ chúng tôi lại hồn nhiên say mình trong từng cánh diều. Ngày ấy, diều được làm bằng giấy và những nan dừa khô tự đan bằng tay với keo dán là cơm nguội chứ không phải bằng vải và nhiều màu sắc, kiểu cách như bây giờ.
Cánh diều theo gió mà lên mang theo giấc mơ trẻ thơ, như nụ cười của em trong gió, vô tư, hồn nhiên mà trong sáng lạ thường. Mãi chạy theo cánh diều mà quên đi những giọt mồ hôi lăn trên gương mặt đỏ bừng bừng vì nắng. Cánh diều theo sợi chỉ mà chao mình trong nắng gió và nụ cười của em theo ấy mà reo lên, một thời tuổi thơ trôi đi theo từng năm tháng.
Giữa chốn lao xao nhộn nhịp của phố thị. Cánh diều trên nền trời xanh, nụ cười em thơ trong veo trong nắng và gió khiến lắm kẻ xa quê như tôi quên mình trên đất khách. Cả một tuổi thơ, một thời tắm sông, chăn trâu, trộm mía, lắm trò nghịch ngợm cứ thế mà ùa về. Bỗng sao thèm được là gió thổi căng thân diều, được như cỏ - hồn nhiên vô tư nô đùa với gió, ước được như em “Ba ơi! Con muốn thả diều”. Cuộc sống bộn bề nơi phố thị làm ta mãi bon chen cơm áo gạo tiền mà quên đi những khoảng lặng trong cuộc đời. Những nốt thăng trầm nhẹ nhàng của cuộc sống. Cả mong ước một thời ta đã bỏ mặc, lãng quên, giết chết cảm xúc rất đỗi đời thường... Tôi đã bỏ mặc mình, bỏ mặc những chuyến đi, bỏ măc những dòng cảm xúc miên man nhẹ nhàng. Tôi nhìn lại mình với một vị đắng và cả sự cô đơn làm bạn đồng hành trong suốt chặng đường vừa đi qua.
Bao người đã từng nghĩ rằng tôi sẽ là gã du hành chống xuồng giữa một đại dương mang trong mình một sự ngạo mạn. Và tôi cũng nghĩ mình sẽ sống đúng với cá tính bất cần, nhưng khi nhìn lại vẫn chỉ là sự khát khao quẫy đạp...
Xin cảm ơn cơn gió đã “vô tình” mang ta về một thời quá khứ hồn nhiên, nơi cánh diều tuổi thơ đang nô đùa trong gió, nơi lòng người đứng lặng…
P/S: Dạo này độ quỡn của mình hơi nhiều nên có lắm trò thiệt, he he. Thả diều một mình mà vui!!

Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2014

MÙA HOA BỎ LẠI.

Thấy bạn khoe hình hoa cải vàng rực rỡ. Làm tôi khát khao được dạo bước trên cánh đồng hoa cải quê nhà. Phồn hoa phố thì Sài Gòn, tôi viết mùa hoa cải bằng kí ức, bằng tâm thức như đang mê man trôi dạt về miền kí ức tuổi thơ. Đứa con ruộng đồng như tôi lần đầu rưng rưng ngóng trông cái mùi hương hăng hăng, nồng nồng thoảng đưa trong gió. Mùa này, ở quê tôi hoa cải nhuốm màu vàng, màu trắng khoe sắc trên khắp mọi nẻo đường làng. Không phải như cánh đồng bát ngát được trải dài bằng một màu vàng rực rỡ mà chỉ là khoảng ruộng hoa nối nhau của trên cánh đồng. Cải cay hoa vàng, cải củ hoa trắng như vạt áo tô điểm xen lẫn giữa màu xanh của lạc của sắn cứ phẳng lặng như thế.
Khi ngọn gió đông dịu đi cái rét mướt và cơn mưa rả rích dè chừng thì là lúc những hạt cải được gieo, chỉ vài ngày những mầm cải non tơ hé mở. Không gian bừng lên sức sống sau một mùa đông giá. Gió đưa thoang thoảng làm nồng nàn mùi hương đặc trưng loài hoa quê, để rồi khi đi xa vẫn còn nhớ như in cái hương ngan ngát nồng hăng cùng với sắc vàng thật thà. Từng cánh hoa li ti hòa điệu với màu xanh của lá dịu dàng trong ánh nắng ấm áp.
Hoa cải trong tôi vấn vương về một tuổi thơ nghèo nhưng giàu có trong tâm hồn. Tôi vẫn thường mơ thấy mình trở về với tuổi thơ, lạc vào cánh đồng trải dài hồn nhiên với trò chơi con trẻ để rồi hương hoa vàng vương vấn trên tóc, quyện chặt vào áo như níu bước chân người. Nhớ những ngày giáp tết má hay nhổ cải đem đi muối trong hủ sành hủ sứ để ăn dần khi ra giêng hai. Còn cải tươi ngon mơn mởn Má lại buộc thành bó bằng nắm tay, khi rạng sáng lại tất tả đem ra chợ bán khi màn sương còn giăng mờ mịt kèm cái lạnh buôn buốt. Đến mùa cải má vẫn không quên để dành một vạc gây giống cho năm sau. Những cây cải vươn cao, cánh hoa mỏng manh thoáng lay với cái gió và nắng dịu giêng hai như cô gái xuân thì e thẹn cái nhìn đầu tiên ai đó. Giữa mênh mông hoa, cảm thấy mình bé nhỏ, những bước chân trần khẽ xoay theo từng cánh hoa mỏng manh.
Tôi đã bước qua tuổi đôi mươi cùng bao mùa hoa. Cảm giác sống mũi cay cay khi nhớ về quê nhà, lại rơm rớm một nỗi ân hận và luyến tiếc bỏ lại bao mùa hoa. Quê mùa này sắc hoa đã rực rỡ trong gió, chợt lay hồn nhớ bài hát “Có một mùa hoa cải. Nở vàng trên bến sông. Em đang thì con gái...”