- Nhớ - là trạng thái tình cảm của con người. Là một khái niệm mơ hồ, không thể định nghĩa rạch ròi. Vì khi muốn định nghĩa cho thật rõ ràng, thì liệu có đủ ngôn từ mà diễn tả!? - Và khi ấy không chừng lại mất đi vẻ đẹp phảng phất cái buồn của nỗi nhớ. Thế thì, có đáng không!? Những gì thuộc về văn chương, thì hãy dùng văn chương mà tô hồng thêm sắc huyễn hoặc của màu nhớ.
- Nhớ - đôi khi tôi nhớ cái gì đó, thật nhỏ nhặt! Nhỏ nhặt mà tưởng chừng như đã quên. Thế mà lại nhớ! Nhớ về tuổi ấu thơ, ngày còn vô tư cắp sách đến trường, ê a cùng sách vở và mơ màng thật đẹp về một ngày mai. Màu nhớ lúc này lại trắng tinh tà áo sân trường, lấp lánh trong ánh nắng trưa. Tôi nhớ mãi những buổi tan trường, áo dài nhuộm tinh khôi con đường. Một vẻ đẹp đặc trưng và tinh khiết của thưở học trò. Và nhuộm trắng cả vùng kí ức nhỏ nhoi còn sót lại của tôi!
- Nhớ - khi biết thương lại biết nhớ! Nhớ miên man, nhớ quay quắt, nhớ điên cuồng, nhớ nhớ và nhớ chơi vơi... Nỗi nhớ mang màu hồng ngọt ngào như viên kẹo ngày thơ. Cảm giác ngọt ngào tan dần trên đầu lưỡi và tỏa ra khắp mọi tế bào trên thân thể. Vì tôi biết yêu cuộc sống quanh tôi, yêu cánh đồng, yêu từng ngôi nhà nhỏ chiều về là những làng khói bay lên, yêu nhiều lắm, yêu những jì quanh tôi... nên tôi biết nhớ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét