Thứ Bảy, 3 tháng 1, 2009

Buồn...!

Sao tôi buồn thế này...


Chẳng còn hứng thú với cái gì cả...


Nản quá...


Buồn ơi là buồn...


Suy nghĩ thì càng buồn...


Để mọi chuyện đi theo con đường tự nhiên của nó thì càng buồn hơn nữa...
 Luôn tự hứa với mình là sẽ cố gắng không được bỏ cuộc nhưng hình như mọi cố gắng của tôi đều chưa đủ hay sao? Ừ luôn cố mà, nếu không thì tôi đã chọn cho mình một cách an toàn là dừng lại, nhưng không tôi vẫn ko ngừng đi.


click to comment


Phải cố chứ! Cứ nói và bảo bản thân như vậy mà. Mọi cố gắng đã không đi theo tôi mà nó lại đi sang hướng khác. Cứ bảo sao mình lại buồn như vậy, giờ đây tôi lại đâm ra chán cảm thấy mệt mỏi không muốn bước nữa.


Tìm cách trốn, chôn mình trong một vỏ ốc bình yên một ốc đảo của chính tôi từ lâu nay rồi. Nếu dừng lại thì thật yếu đuối, luôn cố dặn mình không được khóc dù cả khi đau khổ nhất. Có lúc muốn khóc cho nhẹ lòng nhưng lại không khóc được. Mọi chuyện luôn diễn ra không như mình muốn từ xưa đến nay cơ mà. Đâu có khóc đâu, mà cũng đâu có biết tôi đang ngồi lặng lẽ một góc, đúng rồi tôi quen với điều này rồi mà.


Hãy quay lại thế giới bình yên và cùng với nỗi buồn mà gặm nhấm thôi, không còn bình yên như tôi hằng mơ nữa. Ngồi lại một mình và nghĩ đi, vẫn phải bước đi cơ mà! Cuộc sống của mình trước kia vẫn vậy mà.
 Chào mi. Nỗi buồn lại quay thăm ta à!
 Ta sẽ cùng với mi đi tiếp



 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét