Nắng tiếc thời gian chẳng chịu tàn.
Vương vấn mãi đóa dã quỳ vàng rực.
Băng tiếc thời gian chẳng muốn tan.
Ôm ấp mãi một mùa đông lạnh giá.
Người tiếc thời gian chẳng muốn già.
Nhưng sao giấu nếp nhăn nơi khóe mắt?
Làm sao giấu vết hằn nơi sâu thẳm.
Tiếc làm gì........?
Ta hãy chính là ta.
Vương vấn mãi đóa dã quỳ vàng rực.
Băng tiếc thời gian chẳng muốn tan.
Ôm ấp mãi một mùa đông lạnh giá.
Người tiếc thời gian chẳng muốn già.
Nhưng sao giấu nếp nhăn nơi khóe mắt?
Làm sao giấu vết hằn nơi sâu thẳm.
Tiếc làm gì........?
Ta hãy chính là ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét