Mấy hôm nay trời tự nhiên mưa, mưa không to chỉ lất phất. Mưa có vẻ nhẹ nhàng nhưng tôi vốn không thích mưa nên nhìn mưa ai cũng bảo đẹp còn với tôi thì không. Nhìn mưa rơi bên ngoài qua ô cửa nhỏ của căn phòng lớp học tự nhiên thấy thiếu một cái gì đó. Nhìn theo mà lòng cũng thấy có chút muốn mơ một tí nhưng lại nghĩ nên thực tế thế là thôi
Kí túc xá về đêm cảm thấy buồn lắm, căn phòng có chín người mà sao hôm nay thấy vắng ghê. Tự nhiên nhớ nhà, cái cảm giác bấy lâu nay làm gì có tự nhiên hôm nay lại ùa về. Nhớ bữa cơm bên ba má, được quây quần vui vẻ cùng nhau. Có lúc tôi vô tư chưa hiểu hết cái mình có lúc đó nhưng giờ tôi mới cảm nhận hết được hạnh phúc và may mắn mình có mà chứ hiểu ra. Ngồi nhìn bát cơm mà tự nhiên muốn khóc, ở kí túc xá không được nấu ăn nhưng mà cũng lỳ gớm. Lén ban quản lý để nấu ăn, hôm nào nấu cơm cũng lấy cái chăn ra trùm lên để cho ban quản lý đi kiểm tra bất ngờ không phát hiện. Có hôm đang chuẩn bị cơm ăn, cơm đã cho vào bát để lấy nồi cơm ấy nấu canh thì bất ngờ ban quản lý đi kiểm tra, nhiều người cùng phòng không biết làm sao đem cả cơm và nồi, các thứ chuẩn bị vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa ở trong ấy. Vừa buồn cười vừa thấy hờn nữa, vậy mà ra là cười tươi không nghĩ được nhiều lắm.
Có hôm tiền gia đình gởi không đủ chi tiêu cho tháng đó là một tuần tiếp theo mì gói theo suốt quá trình, sáng mì, trưa mì và tối. Để mì không làm ngán thì trong bát mì có rất nhiều rau, có hôm mấy đứa bạn cùng phòng nhớ nhà thế là lại ngồi nói chuyện tâm sự cũng nhau. Cảm thấy bớt đi một phần nào cái cảm giác nhớ ấy. Nhớ nhiều lắm nhưng tự nhiên lại muốn quay về, muốn được như xưa nhưng nó đã xa rồi mà....!
Còn có những hôm đi giao lưu về trễ, kí túc xá đóng cổng thế là tiếp tục một chuyện động trời khác, leo tường vào, nhưng có hôm lại bắt gặp người đi kiểm tra thế là chạy vòng qua hướng khác để chui vào một cái lỗ đã được tìm thấy và khoét cho rộng ra từ mấy hôm trước rồi. Đêm nằm trong phòng lặng lắm, những cơn gió từ bên ngoài thổi vào các ô cửa nhỏ nghe tê buốt. Những cơn gió lồng vào làm cho cảm giác trong lòng lạnh theo, cứ nghĩ rằng sao gió vô tình quá vậy, cứ thổi vào trong lòng cái khoảng thiếu của mình trong đêm vắng ....?
đi tìm một nửa của giấc mơ
hỏi đêm khuya vắng, giấc ngỡ ngàng
hỏi sương phủ lạnh vai cô lẻ
để giấc tràn về trong gối chăn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét