Thứ Ba, 3 tháng 2, 2009

Trách...!


Ánh nắng yếu ớt đã buông xuống, cái lặng của quê nghèo tăng lên trong ánh nắng chiều hoàng hôn. Căn nhà nhỏ nằm cuối con xóm vang lên tiếng người cãi nhau. Trong ngôi nhà đó kể từ ngày người con thứ ba của bà trở về lúc nào cũng ồn ã, tiếng cãi nhau lại vang lên. Đáng ra căn nhà đó êm ả, cuộc sống của bà sẽ không có nhiều điều làm cho bà bận tâm, ngày đứa con ngốc của bà đi làm ăn xa nay dẫn vợ con về thì cuộc sống trong căn nhà đã thay đổi hẳn.
Lần này tiếng cãi nhau dữ lắm, có tiếng đánh nhau nữa. Hai đứa con trai của bà (người con Út với người thứ ba đang cãi nhau), tiếng trách hờn nhau
Ai làm nhà sẵn cho mày về đây sống, đã thế còn không biết thân làm ăn mà còn suốt ngày chỉ biết rượu nay lại thêm bài bạc nữa, người con Út nói.
Mày là em mà không có quyền nói với tao như vậy, người anh
Tiếng cãi nhau một lớn rồi người anh đó chạy lại đánh người em Út mấy cái, người mẹ già nãy giờ đã chứng kiến chạy lại lấy cây đánh lại người anh.


Sự bực tức bấy lâu từ ngày anh về nhà, quê hương đến nay lại lên đến cực điểm. Người anh nói trong sự tức giận cho cả mẹ và em trai cùng mẹ khác cha của mình. Trong tiếng nói ấy có sự hờn trách pha lẫn.
Bà làm như là người mẹ tốt lắm ấy, tôi đang sống yên ổn nơi quê vợ, làm ăn tốt vậy mà bà với thằng Út khuyên tôi nên về quê để gần gia đình, về đến đây việc làm thì khó ở nhà thì bà với thằng Út chì chiết thì ai chịu nổi. Năm chỉ có mấy ngày Tết tôi chỉ ngồi chơi với mấy người hàng xóm mấy ván bài thôi làm gì mà bà lấy cây đánh đuồi tôi về. Lúc tôi còn nhỏ bà hết theo ông này theo ông khác, bà sáu đứa con nhưng đến ba đời chồng, mà đúng ra không phải chồng bà mà người ta cho con bà thôi. Bà hết đẻ đứa này lại đẻ đứa khác nhưng bà có lo cho đứa nào đúng nghĩa người mẹ chưa? Bà bắt tôi giữ những đứa con rơi của bà đến nỗi chai đi cái hông. Bà sinh ra chi nhiều rồi bà đâu có lo cho đứa nào đâu, đến giờ tôi cũng không biết đến cái chữ nữa. Bà thử hỏi những đứa con đời trước của bà xem sao, may mà bên nội chúng nó có học, gia đình nề nếp nên chúng nó được học còn có chút tương lai còn tôi với con Tư bà thử nghĩ xem. Còn thằng Út bà lo cho nó nhiều rồi, căn nhà này nó làm nên cũng là trên mảnh đất mà anh rễ mua cho tôi, cây làm nhà này là của tôi trồng nên lúc tôi còn ở nhà. Bà nghĩ lại xem đến tuổi xế chiều rồi bà mới làm được căn nhà như vậy, mà mọi thứ là những đứa con đời trước của bà lo liệu hết. Bà có nghĩ mình làm mẹ lo trọn cho đứa nào chưa. Tôi làm ăn nơi đó bà nói về nhà bà chăm cho ba đứa con nhỏ của tôi để hai vợ chống tôi đi tìm việc làm, nhưng bà đâu có trông chúng bà ra ở với thằng Út. Bà chỉ thấy đứa nào sướng hơn nên bà ở thôi.
Tiếng người con thứ ba của bà nói trong sự tức giận bấy lâu nay đã được thốt ra hết
Tưởng rằng sẽ yên hơn chút, người đàn bà ấy lại dùng cây đánh vào người con đang nói ấy mấy cái nữa. Người con đang bực tức lây cái dao đang để cạnh đó rạch hết các cánh cửa trong nhà. Sự bực tức đã trút xong, anh lại bỏ đi ra sau vườn ngồi. Còn người đàn bà đó cũng với đứa con trai Út nổ máy xe rồi đi. Căn nhà giờ đã vắng lặng. Màn đêm đã buông xuống, cuộc sống yên bình chốn làng quê bây giờ đã về nhưng vẫn có chút vết về những lời nói đó của người con trai thứ ba của bà.
Trách ai trong căn nhà nhỏ nơi cuối con xóm ấy bây giờ, chút hờn chút giận nhau liệu có tan trong ngày mai không? Lại làm cho nhiều người băn khoăn lắm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét