Dòng đời hối hả, tôi trôi theo nó dường như bỏ quên lại chính mình, để lúc nhớ ra - quay lại nhặt - thấy mình đầy trống trải...Nếu như không có mấy đêm nay ngồi bán hoa thì có lẽ tôi cũng cảm nhận hết đằng sau cuộc sống nhộn nhịp của chốn thị thành còn có những góc nhỏ khác. Đã về khuya rồi, tôi vẫn còn ngồi bán mong cho bán được vài hoa nữa rồi nghỉ, nhưng nhìn giữa những con phố người qua lại ồn ào. Họ lướt đi không để tâm gì nhiều lắm quanh mình, họ bước đi chỉ để nhìn cái bầu không khí về đêm, để thưởng thức những cơn gió nhẹ nhàng mát dịu để tưới lên tâm hồn mình.
Về khuya rồi nhưng vẫn còn đó những con người lặng lẽ, họ vun đắp cho cuộc sống này. Những chị lao công quét rác vẫn âm thầm quét dọn những rác mà người ta vô tình bỏ đó. Không hề chút than thở gì nhiều vẫn im lặng làm công việc của mình, từng tiếng chổi quét ở giữa đêm vắng này. Có lẽ không có gì để diễn tả sự âm thầm của họ trong đêm, trong tiếng chổi quét sạch đi những bụi bẩn. Bên lề đó vẫn còn những người đàn bà ngồi đó bán bánh mì, bán bắp,… về đêm. Con đường vắng vẻ lắm, dòng người đi trên đường ngày một vắng.
Họ vẫn còn ngồi đó mong bán cho hết hàng để về nghỉ ngơi, với nhiều người giờ đã an giấc rồi, họ đã làm xong một giấc ngon lành. Nhưng trên vỉa hè này vẫn còn những người đàn bà âm thầm ngồi đó. Đôi lúc tôi thấy mình thật vô tâm dường như đã không để ý đến những mảng màu quanh mình. Tôi chỉ nhìn thấy những mặt nổi của cuộc sống xô bồ quanh mình. ... Giữa êm đềm ai thấy được sóng ngầm, có đôi lúc lại thấy mình lạc lõng, trôi theo một cách vô định, rồi mong muốn cho riêng mình một chút ích kỉ chỉ sống trọn cho riêng mình, không có những cuộc phiêu lưu, không có những tính toán và chỉ cần có được một sự thấu hiểu...Giờ tôi mới thấy mình quá bé nhỏ giữa cuộc sống này. Có đôi lúc tôi cảm thấy sao mình lại kém may mắn như vậy cơ chứ. Giờ tôi cảm thấy mình sống thật ích kỉ chỉ biết đến có bản thân mình. Tôi cảm nhận được cuộc sống này còn có những gam màu mà tôi chưa nhìn thấy hết được. Tôi phải biết hài lòng với những gì mình đã có để còn cảm nhận quanh mình. Tôi cảm ơn những người bạn của tôi, đã cho tôi nhìn ra chính mình và những người sống quanh mình nếu như không có những đêm thức khuya, mệt mỏi trong những ngày bán hoa này. Cảm ơn các bạn của tôi. Trong rất nhiều nhiều điều bí ẩn Bí ẩn hơn lại vẫn con người
Mấy đêm nay bán hoa tôi mới cảm nhận hết được cuộc sống về đêm ở chốn thị thành. Bên kia đó còn có những người còn đi nhặt nhạnh từng vỏ chai, cái lon,…Dường như cuộc sống của họ không có cái gọi là ban ngày hay ban đêm, tôi nghĩ rằng cuộc sống của họ để kiếm cho đủ bữa ăn quá khó nên họ phải làm như con ong chăm chỉ. Họ vẫn lặng lẽ để làm, để mong cuộc sống của mình ngày mai tươi mới hơn.
Nhưng có lẽ với họ cuộc sống còn vất vả nhưng những tiếng cười vẫn tươi vui. Giữa cuộc sống bộn bề họ cũng vẫn nhìn cuộc đời, cuộc sống tươi mới không hề nhuốm một chút màu sợ hãi hay lo nghĩ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét