Tháng tư về, hoa sưa đã khoe sắc dưới nắng. Tôi chưa được đi nhiều, chưa đến các miền đất mới, chưa biết được những nét đẹp riêng của mỗi vùng nhiều. Nhưng tôi cũng không biết ở đâu đó trên đất nước mình có hoa sưa như ở quê tôi không.
Hoa sưa vàng, bình dị, có lẽ ít ai nhắc đến chúng bao giờ. Mà có lẽ chúng cũng chưa xuất hiện trong thơ văn. Tôi còn biết nó còn có một cái tên khác là Cửu lý hương. Tôi chẳng biết vì sao nó lại có cái tên này nữa, nhưng có lẽ là hoa cũng có hương thơm lan toả, nhưng hương hoa cũng bay xa lắm nên mới có cái tên này.
Hoa sưa, loài hoa mộc mạc, bình dị như chính những con người quê tôi. Tôi không biết nhiều người thưởng thức hoa như thế nào nhưng với tôi nó là người bạn, nhưng người bạn này quý lắm, mỗi năm chỉ đến với tôi có một lần ngắn ngủi rồi quay đi. Bạn ra đi để lại cho tôi một chút tiếc nuối, bâng khuâng khi nhìn những cánh hoa cuối cùng rồi quay lưng đi.
Tháng tư hoa sưa lại tìm về. Tôi lại tìm cho mình một góc nhìn, một chỗ ngắm hoa sưa nở. Một góc để được thả hồn theo những cánh hoa vàng mong manh ấy. Tìm đến hoa như tìm đến một chút của thời ấu thơ đã đi qua, một khung trời bình yên. Con đường đất nhỏ, quanh co được phủ mát bởi những tán lá của cây sưa. Đẹp nhất là được ngằm nhìn hàng sưa nghiêng mình dưới dòng sông. Cây in mình dưới dòng nước trong xanh. Nhìn cây có nét đẹp cổ kính nhưng sao thoáng buồn nhỉ?
Những cánh hoa vàng thắm dường như được các chú ve ngân lên khúc ca để cũng hoà mình dưới cái nắng đầu hạ càng làm cho hoa đẹp lên. Sáng sớm ta sẽ thấy hoa có một nét đẹp xao động lòng ta đấy, sáng sớm trên các lớp cỏ xanh rì được phủ lên mình một lớp sương ươn ướt. Ánh mặt trời chưa ló thì ta đã bắt gặp một tấm thảm vàng nhẹ rồi. Bức tranh làng quê ấy đẹp hơn khi có các cánh hoa sưa tô điểm.
Bọn trẻ chúng tôi thường hay bảo hoa sưa là hoa mộng ước, với tôi nó gởi những ước mơ của tôi theo gió bay xa và mong một ngày hoa quay lại thì ước mơ đó của tôi sẽ thành và mang ra kheo với hoa. Nhìn hoa sưa bay vàng nhẹ nhàng khi có một cơn gió thổi qua, hoa bay trong khoảng trời có nắng và gió hoà quyện, những lúc như thế thấy hoa mỏng manh hơn nhưng sao đẹp lạ kì.
Hoa sưa và hoa nắng, vì khi nhắc đến hoa sưa thì ta không thể không nhắc đến nắng. Vì hoa sưa quyện lẫn với ánh nắng của tháng tư, càng tăng thêm nét đẹp duyên dáng của mình và hoa để cho ánh nắng phản chiếu làm tăng thêm sự quyến rủ của mình. Hoa cũng thật mong manh, hoa nở rộ rất nhanh, hoa nở nhanh chóng rồi lụi đi, thay một làn hoa mới rồi lại quay đi mãi. Hoa đến vội vàng rồi quay lưng đi nhanh chóng, để lại trong ta một sự luyến tiếc và mãi nhớ đến hoa
Khi những cánh hoa sưa rơi hẳn và cái mùi thơm lạ lùng ấy không còn thì những cánh hoa phượng đang lập lèo lên màu đó giữa nền xanh thẳm ấy. Hoa sưa không còn nữa thì lại là lúc là những chú ve cất lên bản giao hưởng của mùa hạ. Hoa phượng lại bắt đầu khoe sắc, ve cất tiếng ca là lúc nhìn trong ánh mắt của các cô cậu học trò thoáng chút buồn trong chia tay rồi.
Những cung bậc của cánh sưa bay lại ra đi và mãi đến năm sau mới quay trở lại thăm. Nhìn hoa sưa bay ta sẽ cảm nhận được những điều gì đó trong lòng mà ta chưa nói ra được, ta sẽ thổ lộ cũng với chúng. Tạm biệt hoa sưa nhé! Năm sau sẽ quay lại với ta nha.
P/S: Hoa Sưa vàng ở Quảng Nam (Ảnh - Thủy Hiền)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét