Thứ Tư, 6 tháng 5, 2009

Dành cho bạn!



                                              Góc tối...     


Đâu đó trong mỗi tâm hồn đều ẩn chưa một góc khuất, nơi mà có lẽ đôi lúc ta chưa kịp nhận ra, từ sâu những góc tối ấy là những nỗi niềm mà ta cứ chôn chặt. Có những lúc ta lại cứ trốn trong đó, ngồi lặng người để nhìn cái màng đêm đang quanh ta. Trong khoảnh khắc yên ắng đó đôi lúc ta cảm thấy thật bình yên nhưng cũng có những cơn sóng trong lòng trào dậng.


 


 


Một ngày nữa trôi qua, ánh nắng yếu ớt của một ngày sắp tàn đã bắt đầu lan toả. Vẫn một cái bóng đi lững thửng lặng lẽ đó, vẫn một mình lầm lũi trên con phố trong khi đó ngoài kia những dòng người hối hả, sự ồn ào của một ngày sắp kết thúc đang diễn ra gấp rút. Bóng một người con gái nhỏ bé ấy lại một mình trên cái ghế đá lặng nhìn, ánh mắt của một người đang khao khát chút gì đó cho riêng mình.


 


Tôi vẫn cứ thấy bóng dáng quen quen ấy hay dạo đi trên con đường này, tôi hiểu trong dòng suy nghĩ kia đang chờ gì, chờ một bờ vai của một người sẽ đến, tình yêu của cô gái đã dành trọn cho người nhưng chưa bao giờ được đáp lại. Tình yêu đó cứ lớn dần và mãnh liệt trong trái tim kia, mỗi ngày thì mỗi dòng thương nhớ ấy cứ lớn lên nhưng tình cảm của người kia đâu có sự đáp lại.


Ánh mắt buồn nhìn mông lung khung cảnh quanh mình, không biết có mang một chút tủi thân không nhỉ? Có phải chờ đợi cũng là một cách để tự an ủi mình khi tình cảm đó không dành cho mình không? Sao không phải nhìn nhận rằng cánh cửa đó đã không dành cho mình thì tự mình đi mở một cánh cửa khác, đâu chỉ có một cánh cửa đó. Mọi thứ chỉ cần ta tự nhìn và tìm ra cách để hướng đến cứu lấy mình mà thôi. Nhưng thực ra khi bước vào cuộc thì mới hiểu được, không sáng suốt và tỉnh táo như người ngoài cuộc đâu.


 


Vẫn bước chân lặng lẽ, vẫn ngồi đó vào những lúc đón chờ khoảnh khắc của một ngày sắp tàn, có lẽ lúc nhìn sẽ thấy cánh cửa tình cảm đó đã tàn như ánh sáng yếu ớt lúc này. Chắc đang miên man những dòng suy tư. Hay đang nhìn ở góc trời kia lẳng lặng những chùm mây rong ruổi kéo về xa. Có lẽ hiếm một sự phức tạp nào bằng tình yêu cả và dường như tìm được một thứ dung môi để tình yêu luôn bền vững thật khó khăn. Có lẽ tình cảm này giống như đôi bờ của dòng sông chăng, hằng ngày có thể nhìn thấy nhau, song hành nhau nhưng không thể đến được, vì tình cảm chỉ có một hướng, một trái tim hướng đến người kia mà thôi


 


   


Thật khó để hiểu hết những tình cảm của con người. Trái tim của một người con gái nó luôn mỏng manh và khi đã yêu ai thì đều trao trọn. Quả thật không biết để như thế nào để làm mất đi tình cảm mãnh liệt đang cháy trong người con gái kia để dịu vơi. Tôi chỉ biết rằng, cô vẫn hướng mắt đến từng bước chân của người kia mà thôi.


 


 


   “Bao nhiêu điều tốt đẹp đã ở lại cùng với những hoài mong đoàn tụ. Đến khi nào mới thật sự gần nhau, hay chỉ có thể tự an ủi mình một cách an phận “ Đôi bờ đâu cách xa...” Có phải như thế không nhỉ....?



 


 


P/S: Đây là Entry dành cho một người bạn, mượn mình đặt trong vị trí đó xem như thế nào. Đừng hiểu nhầm XR tội lắm. Dành riêng cho một cô bạn đang trong tình thế như thế này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét